Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 40


trước sau

40

Tiêu Minh Kiểu cũng không để chuyện vừa rồi vào lòng, dù hai tỷ muội kia là ân nhân cứu mạng của phu thê Ninh vương nhưng với nàng lại là bình thủy tương phùng. Về nhà đổi giàu xong liền phái người đi tìm hiểu lai lịch của Tần Vu, rồi nghỉ ngơi

Khi nàng tỉnh dậy, người được phái đi cũng đã trở về. Vì Tần Vu trước giờ luôn ở Giang Bắc nên trong chốc lát, tin tức tìm hiểu được cũng không nhiều, cũng may điểm mấu chốt nhất vẫn biết được. Tần Vu là đích trưởng nữ của Giang Bắc Tần gia Tam phòng, vì cha mẹ chết sớm, nàng lại không được Tần lão phu nhân yêu thích nên ở Tần gia có chút lúng túng. Mẫu thân của nàng là biểu tỷ của Định Quốc công phu nhân, lần này Định Quốc công phu nhân lấy lý do “nằm mơ thấy biểu tỷ, trong lòng rất tưởng niệm” mà đưa Tần Vu có tướng mạo giống mẫu thân nàng đến Định Quốc công phủ

Tiêu Minh Kiểu nghe xong, không chút ngạc nhiên. Tốn công sức đưa một cô nương chưa xuất giá đến nhà ở, còn để nàng ta chiếu cô con mình, mục đích của Định Quốc công phu nhân đã quá rõ ràng. Còn Tần Vu, cha mẹ chết sớm, ở nhà lại không tốt, nàng biết rõ mình sẽ không được gả vào chỗ tốt, cho nên mới thuận theo ý của Định Quốc công phu nhân, đánh chủ ý lên người Vệ Cảnh

“Cấu kết với nhau làm việc xấu, không biết xấu hổ” lúc này Tiêu Minh Yên đến, tiểu cô nương liền tức giận kéo tỷ tỷ ngồi xuống “a tỷ, ngươi mau giúp ta nghĩ cách đi, Vệ Cảnh quá đáng thương”

Sau khi hỏi rõ sự việc, Tiêu Minh Yên nhướng mày nhìn muội muội “Vệ thế tử đã sớm đến tuổi thành thân, Định Quốc công phu nhân gấp rút cưới vợ cho hắn cũng là bình thường’

“Nhưng trực giác nói cho ta biết là nương hắn không có hảo ý. Nàng còn nghĩ đến chuyện xung hỉ, rất quá đáng, nếu không ta đã không như thế’ Tiêu Minh Kiểu cong môi, bất mãn nói ‘quan trọng nhất là Vệ Cảnh không muốn, sao nương hắn có thể không ngừng ép buộc hắn chứ?”

“Nếu lần này không phải là ép buộc thì sao?”

Tiêu Minh Kiểu khựng lại “có thể, ý tứ của nàng rất rõ ràng ah”
“Vậy thì thế nào? vị biểu cô nương này thân phận không hèn mọn như cô nương xung hỉ trước kia mà xứng với Vệ thế tử, Định Quốc công phu nhân cũng không trực tiếp định ra hôn sự, đối với Vệ thế tử cũng là chuyện tốt’Tiêu Minh Yên phân tích “còn vị biểu cô nương kia, dù nàng xuất phát từ mục đích gì, hiện tại nàng cũng chỉ là nịnh nọt Vệ thế tử, cũng chưa làm chuyện gì quá đáng. Huống chi chuyện tình cảm, không ai có thể nói trước được, hôm nay Vệ thế tử không thích nàng, không chừng tiếp xúc một thời gian, hắn lại thích thì sao?”

“Hắn sẽ không”Tiêu Minh Kiểu phản đối ‘hắn đã nói thân thể không tốt, không muốn liên lụy người khác, đợi tìm được thần y, chữa khỏi bệnh mới nghĩ tới chuyện này”

Cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, tuy nhiên nhìn vẻ mặt lo lắng đơn thuần của nàng, Tiêu Minh Yên cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói ‘đã thế thì nghĩ cách làm cho vị biểu cô nương kia sớm hết hi vọng, không có nàng phối hợp, Định Quốc phu nhân…”

“Đúng rồi!” Không đợi nàng nói xong, Tiêu Minh Kiểu đã hai mắt sáng lên “ta biết phải làm sao rồi, a tỷ, ngươi thật thông minh’ nói xong tiến tới muốn hôn nàng

Tiêu Minh Yên né tránh “nói thì nói vậy nhưng không cho ngươi làm ẩu, điều tra rõ vị biểu cô nương kia nghĩ gì rồi nói sau. Còn nữa, chỉ cần Định Quốc công phu nhân chưa từ bỏ ý định thì dù giải quyết được vị Tần gia biểu muội này, lần tới sẽ lại có Lý gia biểu muội, Trần gia biểu muội…”

“Biết rồi biết rồi! giải quyết chuyện trước mắt này rồi nói sau. Hi hi, lại hôn một cái”

Tiêu Minh Kiểu nói xong muốn đi tìm Vệ Cảnh nhưng bị Tiêu Minh Yên ngăn lại “ngày mai hãy đi, Hoàng hậu nương nương bị bệnh nhẹ, hiện tại theo ta vào cung vấn an đi”

Chuyện này là quan trọng, Tiêu Minh Kiểu dù có chút không muốn cũng gật đầu ‘được”

Sáng sớm hôm sau, sáng sớm Tiêu Minh Kiểu đã rời giường, ăn điểm tâm xong liền đi đến Định Quốc công phủ nhưng vừa đi được một đoạn đã gặp phải chuyện bất ngờ

“Các ngươi…các ngươi tới nữa là ta sẽ không khách khí”

‘Không khách khí? Không khách khí như thế nào nha? Ca ca ta thật là sợ đó, sợ đến đùi gà trong tay cũng rớt rồi nè. Ngươi xem, ôm chao…”

Giọng nữ phía trước nghe rất xa lạ nhưng giọng nam không có hảo ý kia, Tiêu Minh Kiểu lại vô cùng quen thuộc, trừ tên Vương Nhung, chất tử của Vương quý phi, hoàn khố lại bỉ ổi hạ lưu thì ai có thể phát ra thanh âm bỉ ổi như thế được.

Vì hắn là tên sắc lang, bình thường thích nhất là đùa giỡn cô nương, thấy người xinh đẹp là tìm cách lôi về nhà, tính tình cực kỳ vô liêm sỉ nên Tiêu Minh Kiểu trước giờ không có giao du với hắn, thậm chí có cơ hội còn ra tay dạy dỗ hắn, vì thế hai người thường hay bất hòa. Vừa nghe được thanh âm của Vương Nhung, lại nhớ tới hôm qua Thu Linh nói tên này nói xấu mình ở bên ngoài, nàng lập tức hếch cằm, đi đến chỗ ngõ nhỏ phát ra thanh âm ‘vừa lúc mới ăn sáng xong, Hành Cáp tỷ tỷ, chúng ta hoạt động một chút đi”

Ngữ khí của kinh thành tiểu bá vương thế này đã lâu rồi không được nghe nha. Thanh y nữ tử khóe miệng co rút, đi theo

“Tôn tử ngoan, đang ăn đùi gà sao? sao không chừa cho cô nãi nãi ta ah, bất hiếu quá đi…’còn chưa nói xong, nhìn thấy cô nương áo trắng gương mặt diễm lệ, Tiêu Minh Kiểu ngạc nhiên “là ngươi?”

Thiếu nữ áo trắng hai tay ôm ngực co người trong góc, mặt mày kinh hoảng, vừa thấy nàng liền như thấy cứu tinh, la lên “quận chúa cứu mạng, bọn họ…bọn họ muốn bắt ta”

Tiêu Minh Kiểu có chút ngoài ý muốn khi nàng biết thân phận của mình nhưng nghĩ tới Ninh vương phi liền hiểu rõ, cũng không hỏi thêm. Nàng gật đầu trấn an thiếu nữ áo trắng “yên tâm, bọn họ không dám động tới ngươi”, sau đó quay đầu nhìn đám người Vương Nhung “vài ngày không gặp, lá gan các ngươi to hơn nhiều ah, ngay cả bằng hữu của Nhã tỷ tỷ ta cũng dám động đến, chậc chậc…muốn tìm đường

chết ah”

Ba chữ cuối đột nhiên nâng cao, hù cho mấy cẩm y nam tử co đầu rụt cổ, bộ dáng rõ ràng là từng bị đánh đến sợ, tuy vậy vẫn không cam lòng, nhất là Vương Nhung, thiếu nữ áo trắng cực kỳ xinh đẹp, hắn vừa nhìn thấy liền không thể dời bước cũng nhất định phải đưa nàng về nhà cho bằng được

Đưa tay lau cái miệng bóng nhẫy, Vương Nhung ngoài mạnh trong yếu nói ‘ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? ta…”

Tiêu Minh Kiểu không đợi hắn nói xong đã không kiên nhẫn đá bay đùi gà trên tay hắn “thấy ngươi liền phiền, mau ngậm thịt của ngươi biết đi, nếu không ta liền đánh ngươi”

Đây là coi hắn là chó sao? Vương Nhung giận tím mặt, đang muốn phát tác thì bị thuộc hạ nhanh tay lẹ mắt cản lại ‘thiếu gia, nàng đánh người rất đau”

Vương Nhung…võ lực không bằng nàng, chỗ dựa cũng không vững chắc như chỗ dựa của nàng, hắn chỉ có thể tức giận mắng một câu rồi cùng đám thuộc hạ xám xịt rời đi

Thiếu nữ áo trắng thở phào nhẹ nhõm, vịn tường đứng dậy ‘đa tạ quận chúa cứu giúp”

‘Tiện tay mà thôi” Tiêu Minh Kiểu bảo Hành Cáp đỡ nàng kia dậy, cao thấp đánh giá nàng, đề nghị ‘có điều ngươi quá xinh đẹp, tốt nhất sau này ra đường nên tìm người đi chung, như thế mới an toàn”

‘Được” thiếu nữ áo trắng sững sờ, hồi lâu mới nói ‘Linh Đang nhất định ghi nhớ lời quận chúa nói”

“Linh Đang? Tên rất đặc biệt?” Tiêu Minh Kiểu chớp mắt ‘ui, váy của ngươi bị rách rồi’

Linh Đang cúi nhìn váy của mình bị bẩn loang lổ, còn rách hai lỗ to, hai má ửng đỏ ‘vừa rồi khi chạy trốn, không cẩn thận nên vấp ngã, vì thế…”

Bộ dáng của nàng thật sự chật vật, lại nghĩ tới tỷ muội của nàng có ơn với phu thê Ninh vương, Tiêu Minh Kiểu liền đề nghị ‘nhà ta ở cạnh đây, hay là ngươi vào nhà ta thu thập một chút rồi hãy về”

Linh Đang vội khoát tay từ chối ‘không cần, quá phiền toái, ta…”

“Không sao, bằng hữu của Nhã tỷ tỷ cũng là bằng hữu của ta” Tiêu Minh Kiểu nói xong quay sang phân phó Hành Cáp ‘Hành Cáp tỷ tỷ, ngươi đưa Linh Đang cô nương đi một chuyến, ta sẽ không quay về, không dễ dàng gì mới bỏ rơi được Thác Bạt Hoằng dính người kia ah”

Hành Cáp gật đầu.

Linh Đang có chút ngại ngần nhưng không lay chuyển được Tiêu Minh Kiểu, đành nghe theo nàng

Tiểu cô nương làm chuyện tốt, hài lòng cười một tiếng rồi đi tới Định Quốc công phủ

“Kiểu Kiểu tiểu tiên nữ! Kiểu Kiểu tiểu tiên nữ!”

“Hắc hắc, Chân Giò ngoan, lát nữa mời ngươi ăn hạt dưa nha”

Người chưa tới đã nghe tiếng, nam nhân đang ngồi trước bàn, khóe môi khẽ cong, tiện tay cầm mấy cuốn sách che lên thứ mình đang viết dở, quay đầu nhìn ra cửa

“Vệ Cảnh, Vệ Cảnh, ngươi… Ồ, ngươi đang làm gì đó?”

Tiêu Minh Kiểu hôm nay mặc váy xanh nhạt, cả người giống như mầm non sau mưa, trong sáng đáng yêu, sức sống bừng bừng. Vệ Cảnh cảm giác mắt mình như bị màu xanh kia đụng mạnh một cái, định thần thì tiểu cô nương đã đứng trước mặt, mắt cười cong cong, mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ

“Hôm nay dậy sớm nên xem sách một chút” chỉ mấy cuốn sách trên bàn, Vệ Cảnh hoàn hồn cười nói ‘quận chúa ăn điểm tâm chưa?”

“Ăn rồi ah”ánh mắt lơ đãng nhìn qua mấy cuốn sách kia, Tiêu Minh Kiểu có chút ngạc nhiên “mấy loại sách về thiên tai mà ngươi cũng xem sao?”

Vệ Cảnh cười cười “rảnh rỗi không có việc gì làm nên xem một chút”

“Ngươi thật lợi hại, ta không thể nào đọc được loại sách này. Quá nhàm chán” Tiêu Minh Kiểu nói “nói đến thiên tai, chiều hôm qua, khi ta tiến cung thỉnh an hoàng bá phủ, hắn đang phát hỏa nha. Hình như là có địa phương nào đó gặp họa nhưng người bên dưới lại không nghĩ ra được cách giải quyết, khiến cho hoàng bá phụ tức giận, làm ta cũng giật nảy mình”

Vệ Cảnh hai mắt lóe lên, đang muốn nói chuyện thì Tần Vu đến

“Biểu ca, ăn điểm tâm…” Lời còn chưa nói xong liền đối diện với tiểu cô nương đang nheo mắt nhìn mình, nàng liền dừng lại, tươi cười hành lễ ‘gặp qua quận chúa, ngài đến thật sớm ah”

Tiêu Minh Kiểu nhìn nàng hồi lâu mới thần sắc khó lường nói ‘điểm tâm để lại đi, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với Vệ Cảnh”

Tần Vu sững sờ, vô ý thức nhìn Vệ Cảnh một cái, thấy hắn  rũ mi mỉm cười liền biết điều lui ra

Tiêu Minh Kiểu nhìn theo bóng lưng nàng, sờ sờ cằm

Vệ Cảnh nhìn thần sắc cổ quái của nàng, nhịn không được gọi ‘quận chúa”

Tiêu Minh Kiểu hoàn hồn, nháy mắt với hắn ‘chỉ cần khiến cho biểu muội này của ngươi hết hi vọng, chẳng phải tính toán của nương ngươi liền vô ích sao?”

Vệ Cảnh sững sờ, bất đắc dĩ cười “ta cũng nghĩ như thế, có điều biểu muội không để ý tới sự cự tuyệt của ta”

“Không sao, còn có ta nha”Tiêu Minh Kiểu vỗ ngực “suy cho cùng cũng là khách do nương ngươi mời tới, ngươi không tiện vạch mặt với nàng, cứ giao cho ta đi, ta biết nên làm gì”

Ánh mắt Vệ Cảnh lóe lên “quận chúa định…”

Tiểu cô nương cười đầy giảo hoạt ‘hắc hắc, ngươi cứ chờ xem là được”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện