Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 42


trước sau

42

Tiêu Minh Kiểu miệng ngâm khúc hát rời khỏi Định Quốc công phủ, vì tâm tình tốt nên dù mới ra cửa bị Thác Bạt Hoằng chặn đường, nàng cũng không thấy khó chịu, còn phá lệ cười với hắn một cái

Thác Bạt Hoằng thụ sủng nhược kinh, vui mừng hỏi ‘Quận chúa đã đồng ý làm vương phi của ta?”

Tiêu Minh Kiểu tươi cười cứng đờ, trợn mắt nói ‘giữa ban ngày mà nằm mộng gì vậy hả?còn nữa, ngươi từ đâu mà kết luận như vậy? ta không có nói gì nha” nói xong liếc hắn một cái, bước nhanh lên phía trước

Thác Bạt Hoằng vội đuổi theo ‘ngươi cười với ta nha, lúc trước ngươi thấy ta chỉ có trợn mắt hoặc là giơ nắm đấm”

Tiêu Minh Kiểu nhìn nam nhân vẻ mặt nghiêm túc, bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng, hiển nhiên là không phải đùa, nàng nhất thời không phản bác được

Thác Bạt Hoằng thấy nàng nhìn mình không nói tiếng nào, cẩn thận dò hỏi “Quận chúa…vẫn không thích nhìn thấy ta sao?”

“Đương nhiên” thấy hắn nhướng mày, bộ dạng có chút buồn rầu, nàng đang tâm tình tốt liền kiên nhẫn giải thích “chẳng qua nếu ngươi không theo đuổi muốn ta làm vương phi của ngươi…”

“Xin Quận chúa cứ dùng sức đánh ta đi…”

Đang nói nửa chừng bị cắt ngang, tiểu cô nương ngây ngốc nhìn nam nhân vẻ mặt thấy chết không sờn, hồi lâu mới kinh hãi lui ra sau “có…có bệnh ah”

Không phải là bị nàng đánh đế ngu chứ? nhưng mà nàng đâu có đánh vào đầu hắn đâu

Nhớ tới mấy ngày trước ở trên đường nghe được câu “đánh là thân, mắng là yêu; đánh nhau mắng nhau là yêu nhau”, lại nghĩ tới đệ đệ và đệ muội nhà mình cả ngày đùa giỡn không ngừng, Thác Bạt Hoằng cúi đầu nhìn tiểu cô nương trước mặt, hai mắt sáng ngời, kiên định nói ‘ta thích Quận chúa đánh ta”

Đánh đánh mắng mắng, có lẽ rồi sẽ thích hắn?

Ngay lúc Tiêu Minh Kiểu định bảo nam nhân thích ngược đến cuồng này đi xem thái y thì Hành Cáp đến, nàng hai mắt sáng lên, không thèm để ý tới hắn nữa, nhảy lên lưng thanh y thiếu nữ, nhỏ giọng thúc giục ‘đi mau, đi mau, đầu người này hình như có vấn đề, chúng ta đi mau đi”

Hành Cáp khóe miệng co rụt, cõng tiểu quận chúa nhà mình phóng lên mái nhà bỏ chạy

Thác Bạt Hoằng không đuổi theo, chỉ ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng hai người, thở dài “nàng ngay cả đánh cũng không chịu đánh ta”

Dỗ ngon dỗ ngọt không tác dụng, tặng lễ nịnh nọt không hiệu quả, ngay cả chủ động xin bị đánh cũng không được, tiểu quận chúa này thật khó theo đuổi ah

Tùy tùng tâm phúc không đành lòng thấy chủ tử anh minh thần trên chiến trường lại chậm lụt trong việc tán gán, ho nhẹ một tiếng, đề nghị ‘vương gia, hay là chúng ta trực tiếp cầu thân với Đại Phong hoàng đế đi? vì hòa bình hai nước, hắn nhất định sẽ gả An Nhạc quận chúa làm vương phi của ngài”

Thác Bạt Hoằng lắc đầu “ta đã nói đừng nhắc lại chuyện này. An Nhạc quận chúa không giống cô nương khác, nàng dũng mãnh quả cảm, y như sói cái trên thảo nguyên Bắc Yến chúng ta, nếu không chinh phục được nàng trước, nàng sẽ không cam tâm tình nguyện gả cho ta”

Tùy tùng im lặng hồi lâu, lại nghĩ cách khuyên nhủ “nhưng người theo đuổi An Nhạc quận chúa rất nhiều, nếu trước khi vương gia chinh phục được nàng, nàng thích người khác thì làm sao?”

Thác Bạt Hoằng sững sờ.

“Giống như vị Thu công tử kia, hắn là thân biểu ca của tiểu quận chúa, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình nghĩa thâm hậu, vương gia nghĩ mình có thể thắng được hắn sao? còn có vị Vệ thế tử ở trong phủ này nữa, tiểu quận chúa ngày nào cũng chạy tới chỗ hắn, hiển nhiên là rất để ý tới hắn, dù hiện tại chỉ xuất phát từ sự áy náy và đồng tình nhưng có câu lâu ngày sinh tình, ngày nào cũng gặp nhau, nói không chừng sau này tiểu quận chúa sẽ thích Vệ thế tử ah”

Thác Bạt Hoằng nhíu mày, không nói gì. Hắn không lo lắng về Thu Linh, vì tiểu quận chúa chỉ coi hắn ta là ca ca, hơn nữa gần đây hắn ta bị lão cha mình bắt đi làm việc, không có thời gian để cùng cạnh tranh với hắn. Còn vị Định Quốc công phủ Thế tử kia…nhớ tới Tiêu Minh Kiểu chiếu cố Vệ Cảnh mọi mặt, trong lòng hắn liền cảm thấy nguy cơ ngập tràn

Tùy tùng kia hầu hạ hắn nhiều năm, nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, lập tức rèn sắt khi còn nóng “tình cảm đều do từ từ tích lũy mà thành, nàng hiện không chịu để ý tới ngài, sao có thể nhìn thấy ngài tốt. Chi bằng trước xin cầu thân với Đại Phong hoàng đế, cưới người về nhà rồi sau đó chậm rãi dụ dỗ. Dù sao khi đã thành thân, thời gian chung đụng sẽ nhiều hơn, đến lúc đó với năng lực của vương gia, không lo không chinh phục được vị tiểu quận chúa dũng mãnh này. Nếu không dựa theo tình hình hiện tại, ngài chờ tới lúc nào mới thành công chứ”

Thác Bạt Hoằng trầm mặc một hồi, nói “để ta suy nghĩ”

Cuối cùng cũng nghe lọt tai. Tùy tùng kia thở phào nhẹ nhõm, thầm khẩn cầu trong lòng : mau để vương gia nhà ta cưới được tiểu quận chúa đi, nếu không vương gia ngày ngày ép buộc chúng thuộc hạ như các biện pháp theo đuổi cô nương, còn có bí mật giữa phu thê với nhau…thực sự không sống nổi

Tiêu Minh Kiểu nằm trên lưng Hành Cáp, ngẩng đầu nhìn Trân Vị các phía trước “không phải về nhà sao? sao lại đi vòng đến chỗ này?”

Hành Cáp trầm mặc một lát, đáp “nhầm đường”

Tiêu Minh Kiểu từ trên lưng nàng nhả xuống, nhướng mày cười xấu xa ‘không phải là đi nhầm đường mà là thèm ăn chứ gì?”

Nói bậy? nàng là người như vậy sao? thanh y nữ tử mặt không chút thay đổi nhìn nàng, không lên tiếng

Thấy nàng không nói lời nào, tiểu cô nương xoay chuyển tròng mắt, quay người đi ‘không thèm, vậy thì chúng ta về nhà đi” vừa đi vừa hít hít mũi, miệng lẩm bẩm “ai nha, thơm quá, là hương vị vịt nướng bí truyền, còn có thịt viên, cá mè hấp, bánh ngọt thúy ngọc…”

Thanh y nữ tử khóe miệng co rút, tay lại không có tiền đố mà níu lấy cổ áo nàng

Tiêu Minh Kiểu quay đầu nhìn nàng, thấy nàng ghét bỏ nhìn hai tay không có tiền đồ của mình liền ôm bụng cười ha hả “Hành Cáp tỷ, ngươi thật đáng yêu.Ta thích chết ngươi”

Đừng tưởng rằng nàng không nghe ra trào phúng bên trong, Thanh y nữ tử hầm hừ, theo tiểu cô nương đi vào Trân Vị các, sau đó hai mắt sáng lên, liên tục gọi món ăn

Tiêu Minh Kiểu gục xuống bàn, cười đến không ngừng được nhưng rất nhanh nàng đã cười không

nổi, vì thức ăn đã được dọn lên

Hai người liếc nhìn nhau, cầm đũa bắt đầu chiến đấu, cơm nước no nê, thần sắc thỏa mãn bên bụng tròn vo sóng vai rời khỏi Trân Vị các

Vừa rồi mãi lo ăn, không có thời gian để nói chuyện, lúc này Tiêu Minh Kiểu mới có tâm tư để hỏi “đúng rồi, vị Linh Đang cô nương kia, khi nàng rời đi, có phái người đưa tiễn không?’

Hành Cáp gật đầu, tích chữ như vàng “lúc ra cửa, tiểu thiếu gia không cẩn thận đụng trúng nàng”

“Chu Chu? tiểu mập mạp này cũng không nhẹ, có đụng người ta bị thương không?”

Hành Cáp lắc đầu, Tiêu Minh Kiểu mới yên lòng

Hai người vừa đi vừa nói, về đến trước cửa nhà thì nhìn thấy Tiết Phong từ bên trong đi ra

“A tỷ cho hắn vào nhà” Tiêu Minh Kiểu hai mắt sáng lên, chạy tới, cao thấp đánh giá hắn “Tiết tướng quân, ngươi làm thế nào mà a tỷ ta cho người vào nhà vậy? mau nói cho ta biết đi”

Tiết Phong nhìn tiểu cô nương mặt mày tràn đầy tò mò, cười ngây ngô nói ‘vừa rồi an tỷ ngươi muốn ra ngoài, lúc bước trên bậc thang xuống lại không cẩn thận nên trượt chân, ta tiến lên đỡ nàng, không cẩn thận bị trầy da nên nàng…hắc hắc, gọi ta vào trong” nói xong còn đưa ngón tay út được băng bó lên khoe khoang ‘cái này là nàng tự tay băng bó cho ta”

Tiêu Minh Kiểu nhìn bộ dáng ngây ngốc của hắn, cười thật lâu mới dừng lại, vỗ vai hắn “tiếp tục cố gắng nha đại huynh đệ” nói xong hào hứng đi vào nhà, trêu ghẹo tỷ tỷ nhà mình

Tiêu Minh Yên đang thu dọn đồ đạc, vừa nhìn thấy muội muội cười xấu xa đi tới, lập tức nhíu mày nói ‘đã gặp Tiết đại ca?”

Không đợi Tiêu Minh Kiểu có phản ứng, nàng lại nói tiếp ‘nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn sẽ là tỷ phu của ngươi, cho nên sau này không được phép bắt nạt hắn nữa”

Tiêu Minh Kiểu ngây người như phỗng, hồi lâu mới nhảy dựng lên “a tỷ, ngươi đang nói giỡn với ta sao?”

Tiêu Minh Yên có chút thẹn thùng, ngoài mặt lại rất bình tĩnh “ngươi thấy ta giống nói đùa sao?”

“Không, nhưng mà quá nhanh ah. Trước ngươi không phải là không thích hắn sao?” dù thấy Tiết Phong thích hợp làm tỷ phu của mình cũng nhìn ra thái độ của tỷ tỷ đối với hắn có thay đổi, nhưng Tiêu Minh Kiểu hoàn toàn không ngờ lại tiến triển nhanh như vậy, có chút không thể tin được ‘đúng rồi, ngươi còn nói sau này sẽ chọn người ở rể mà”

Nhớ tới ánh mắt nóng bỏng của người kia khi nhìn mình, khuôn mặt Tiêu Minh Yên liền nóng lên, ho nhẹ một tiếng mới nói ‘ta quan sát một thời gian, thấy hắn không tệ, hơn nữa không phải các ngươi đều hi vọng ta gả cho hắn sao?”

“Nhưng mà…’

“Không có nhưng mà, ăn cơm trưa chưa?’

Muốn trêu chọc tỷ tỷ, nào ngờ bị tỷ tỷ hù lại, tiểu cô nương nghẹn hồi lâu mới đáp ‘ăn rồi”

Tiêu hóa hết những lời tỷ tỷ nói, sáng hôm sau,khi Tiêu Minh Kiểu nhìn thấy Tiết Phong, đã cảm thấy hắn không vừa mắt

“Quận chúa, a tỷ ngươi…”

“Hừ” không thèm nói chuyện với tên đại ngốc rất nhanh sẽ đem a tỷ của nàng ra khỏi nhà ah

Tiết Phong không hiểu ra sao, quay đầu hỏi Diệp Dung “nàng như thế là sao?”

Diệp Dung nhún vai “không rõ, nàng vừa cười với ta, hẳn là đang giận ngươi”

“Hôm qua gặp nhau còn tốt mà” Tiết Phong hoàn toàn không hiểu, lại nhìn chung quanh “hôm nay Thác Bạt Hoằng không có xuất hiện”

“Có lẽ có việc nên chậm trễ”

Hai người thuận miệng hàn huyên với nhau

Tiêu Minh Kiểu vẻ mặt mất hứng đi đến Định Quốc công phủ, trên đường gặp được Linh Đang

Linh Đang tay cầm một hộp gỗ nhỏ, nhìn thấy Tiêu Minh Kiểu liền vui vẻ vẫy tay với nàng ‘quận chúa”

“Linh Đang cô nương? Ngươi này là…”

“Ta là tới cảm ơn quận chúa .” Linh Đang hôm nay mặc một thân thủy lam, xinh đẹp khiến người ta kinh tâm, nói xong hành đại lễ với Tiêu Minh Kiểu, đưa hộp gỗ trong tay cho nàng ‘ơn cứu mạng không gì báo đáp, đây là chút tâm ý, thỉnh Quận chúa nhận lấy”

“Không cần khác khí như thế”Tiêu Minh Kiểu khoát tay nhưng thấy Linh Đang kiên trì nên đành nhận lấy ‘bên trong là cái gì vậy?”

“Là son phấn bột nước do chính ta làm, không biết Quận chúa có thích hay không?” Linh Đang thẹn thùng cười nói “a tỷ vốn cũng muốn cùng ta đến cảm ơn Quận chúa, chỉ là mấy ngày nữa chúng ta phải rời kinh, nàng lại có việc gấp, cho nên…”

‘Không có gì. Ta đã nói rồi, các ngươi là bằng hữu của Tam hoàng huynh thì cũng là bằng hữu của ta, không cần khách khí như thế. Mà sao các ngươi lại đi nhanh như thế”

“Ở quê nhà có chút việc gấp”

‘Hóa ra là vậy”Tiêu Minh Kiểu cũng không nói nhiều, tám thêm vài câu thì nói lời cáo từ, đi tìm Vệ Cảnh

Linh Đang nhìn theo nàng, cũng nhìn đại môn Phúc vương phủ nguy nga cách đó không xa. Nhớ tới ngày hôm qua ngoài ý muốn gặp được đứa né kia, trong lòng nàng trăm mối xoay chuyển, hồi lâu mới cắn môi, giống như quyết tâm làm chuyện gì đó, xoay người rời đi


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện