Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 43


trước sau

43

Khi Tiêu Minh Kiểu đến Định Quốc công phủ, Vệ Cảnh đang ở trong sân trêu chọc Chân Giò

“Vệ Cảnh Vệ Cảnh! Tiểu tiên nữ!”

“… Kiểu Kiểu mới là tiểu tiên nữ.”

“Kiểu Kiểu tiểu tiên nữ! Kiểu Kiểu tiểu tiên nữ!”

“Ân, ăn hạt dưa không?”

“Hạt dưa! Muốn hạt dưa! Vệ Cảnh, Vệ Cảnh! Tiểu tiên nữ!”

Từ xa đã nghe thanh âm nịnh nọt của Chân Giò, Tiêu Minh Kiểu khóe miệng con rút, đi đến gần “tiểu phá điểu, không có tiết tháo’

Chân Giò không thèm để ý đến nàng, hai mắt đen như hạt đậu chăm chú nhìn hạt dưa trong tay Vệ Cảnh, khát vọng mãnh liệt

“Dám không để ý tới ta” Tiêu Minh Kiểu chớp mắt, đoạt lấy hạt dưa trong tay Vệ Cảnh, giả vờ ném đi, nghiêm mặt nói “không còn nữa, khỏi ăn”

Chân Giò nhìn nàng rồi nhìn Vệ Cảnh, hồi lâu vỗ cánh phành phạch, phẫn nộ kêu kên ‘bại hoại, bại hoại, không cho ăn cơm, táng tận lương tâm”

Vệ Cảnh cười thành tiếng “mấy lời này đều là ngươi dạy nó?”

“Có cái phải, có cái không” Tiêu Minh Kiểu đắc ý trêu chọc Chân Giò một lát mới đút hạt dưa cho nó, lại hỏi “sao không nhìn thấy Tần Vu”

Vệ Cảnh nhìn nàng “đến phòng bếp, nghe nói Giang Bắc có một loại điểm tâm đặc sắc, ăn rất ngon vừa lúc nàng biết làm nên ta nhờ nàng đến phòng bếp làm cho ngươi nếm thử”

Tiêu Minh Kiểu hai mắt sáng lên, đưa tay vỗ vai hắn “hành động này thật hợp ý ta, Vệ Dập Chi, ngươi rất tuyệt”

Vệ Cảnh bật cười lắc đầu, đột nhiên nghiêng người tiến lại gần, Tiêu Minh Kiểu sững sờ, muốn tránh, lại nghe hắn nhẹ giọng nói ‘đừng động”

Nàng liền đứng yên, nhìn hắn ngày càng xích lại gần, đôi mắt hẹp dài tĩnh mịch nhìn nàng chằm chằm, khiến nàng có chút không được tự nhiên “ngươi…ngươi muốn làm gì?”

Còn chưa dứt lời, bên tai giống như có vật gì chạm vào, nháy mắt nóng lên lại ngay lập tức cảm giác áp bách trước người liền biến mất, một bàn tay thon dài trắng nõn đưa đến trước mặt nàng, trong lòng bàn tay là một mảnh lá cây giống y như con sâu lông

“Ta cứ tưởng có sâu trên tóc ngươi, hóa ra chỉ là một mảnh lá cây”

Tiêu Minh Kiểu lúc này mới có phản ứng, vội đưa tay gãi tai, lại vuốt tóc, mới loại trừ cảm giác xa lạ mà kỳ quái kia

“Ta còn tưởng có chuyện gì, làm ta sợ hết hồn”

Vệ Cảnh nhìn nàng, sắc mặt ôn hòa, vui vẻ lại tràn ngập trong đáy mắt

Cách đó không xa, Tần Vu đã biết được bản chất của hắn, khóe miệng co giật mấy cái mới bước nhanh tới “Quận chúa”

Tiêu Minh Kiểu quay đầu nhìn nàng “ngươi đã tới?”

Tần Vu đã bỏ đi vẻ tươi cười giả vời, lộ ra dáng vẻ chân thật, mở thực hộp trong tay ra, cười nói với Tiêu Minh Kiểu “ta làm món bánh bạch ngọc nổi tiếng của Giang Bắc, Quận chúa nếm thử đi”

“Có lộc ăn nha” Tiêu Minh Kiểu cầm lấy một cái, đưa cho Vệ Cảnh “ngươi cũng nếm thử đi”

Vệ Cảnh lắc đầu cười “Quận chúa ăn trước đi, ta còn chưa rửa tay”

“Có gì đâu” Tiêu Minh Kiểu đưa miếng điểm tâm đến bên miệng hắn ‘há miệng, ah”

Vệ Cảnh cười một tiếng, rất tự nhiên mà cắn lấy miếng bánh

Tần Vu nhìn hắn, lại nhìn tiểu cô nương không hề có chút phòng bị, nhớ tới mấy ngày nay, vị biểu ca trong ngoài bất nhất này vì muốn độc chiếm tiểu quận chúa mà giở đủ mọi thủ đoạn để nàng rời đi. Nàng lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn nhầm, còn nhầm rất to

Khóe miệng nàng co rút, cầm một khối bánh bạch ngọc đưa tới bên miệng nàng “bánh bạch ngọc Giang Bắc làm khá tốn công, cần hơn nửa canh giờ mới làm được một mẻ, cái các ngươi đang ăn là ta làm theo nguyên bản, khẩu vị y như ở Giang Bắc, chỉ là mềm hơn một chút. Quận chúa cũng mau nếm thử đi, xem ăn ngon không”

Tình cảm đều qua tích lũy mà có, bánh bạch ngọc dù ngon cũng không có tác dụng như lúc cùng tiểu quận chúa chơi đùa, nàng mới không có lòng dạ hiểm độc như biểu ca ah

Tiêu Minh Kiểu há miệng cắn miếng bánh, thấy Tần Vu lại rót cho nàng chén trà, vội khoát tay nói ‘ta tự mình làm, ngươi cũng ăn đi”

“Được”Vệ Cảnh tâm tư quá sâu, Tần Vu không dám công khai đắc tội hắn, vì vậy rất nhanh thu hồi sự đắc ý, chuyên tâm ôm bắp đùi Tiêu Minh Kiểu cũng làm cho nam nhân có ý với tiểu cô nương ngột ngạt “Quận chúa, lát nữa chúng ta tiếp tục chơi trò hôm qua, ta đã nghĩ ra làm sao thắng được ngươi”

Vệ Cảnh thấy vậy, sốt ruột híp mắt lại, đứng lên nói “ta đi rửa tay”

Tần Vu vui vẻ, thầm nói: tạm biệt, không tiễn, liền thấy nam nhân kia thân thế lảo đảo, đưa tay vịn lấy góc bàn. Tiểu cô nương vốn đang ăn bánh, hưng trí bừng bừng nghe mình nói chuyện lập tức đứng dậy, vịn lấy hắn “ta đỡ ngươi đi”

Quá không biết xấu hổ, quá vô sỉ

Đúng lúc này, một nội thị tiến đến, nói là Long Đức đế tuyên Tiêu Minh Kiểu tiến cung

Sốt ruột như thế, là xảy ra chuyện gì? Tiêu Minh Kiểu sững sờ,trong lòng có chút bất an, lại sợ Vệ Cảnh lo lắng nên không biểu hiện ra ngoài, chỉ vỗ vai hắn nói ‘hẹn gặp lại” rồi rời đi

Công công truyền chỉ cũng không biết xảy ra chuyện gì, Tiêu Minh Kiểu không thăm dò được gì cũng không nói thêm, theo hắn đi đến thư phòng của Long Đức đế

Vừa vào cửa liền nhìn thấy Thác Bạc Hoằng sừng sững như ngọn núi đứng đó, ánh mắt sáng ngời nhìn mình, nàng sững sờ, trong lòng chợt lóe lên, chưa kịp suy nghĩ kỹ, nội thị tổng quản đã thông báo “Bệ hạ, Quận chúa đến

Tiêu Minh Kiểu hoàn hồn, thỉnh an Long

Đức đế, lại hỏi ‘hoàng bá phụ, ngài sốt ruột gọi ta đến là có chuyện gì?”

Long Đức đế khuôn mặt uy nghiêm, ánh mắt từ ái nói ‘Thác Bạt vương tử cầu hôn với trẫm, nói là rất thích ngươi, muốn cưới ngươi làm vương phi nhưng trẫm đã đáp ứng ngươi, để ngươi làm chủ hôn sự của mình cho nên muốn hỏi ý kiến của ngươi, ngươi có bằng lòng gả cho Thác Bạt vương tử không?”

“Cái gì?” Tiêu Minh Kiểu trợn tròn mắt, không hề nghĩ ngợi, lập tức nói “ta không muốn”

Thác Bạt Hoằng nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc nói “Quận chúa, xin tin tưởng ta, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi”

Tiêu Minh Kiểu trừng mắt nhìn hắn “vậy ta cũng không muốn”

Long Đức đế cũng chưa từng đáp ứng cho nàng tự làm chủ hôn sự của mình, Tiêu Minh Kiểu dù không hiểu chuyện triều chính nhưng từ thái độ của hắn cũng có thể thấy được chuyện này không dễ giải quyết. Đại Phong và Bắc Yến trước giờ luôn là tử địch, tuy hiện nay đã ôn hòa hơn trước nhưng vẫn còn tồn tại những vấn đề rất dễ làm xảy ra xung đột. Không ai biết được hòa bình này sẽ duy trì được bao lâu,cho nên cả hai bên cố gắng duy trì sự hòa hợp hiện tại, mà hòa thân là cách thức thường thấy cũng là cách thức tốt nhất để củng cố quan hệ hai nước. Trước kia Thác Bạt Hoằng không đề cập đến chuyện này, Long Đức đế cũng vờ như không biết, không nhắc tới, nếu không sẽ không thể cự tuyệt yêu cầu hợp lý này. Hơn nữa Thác Bạt Hoằng là nhi tử mà Bắc Yến vương sủng ái nhất, nàng lại là chất tử mà Long Đức đế yêu thương nhất, nếu kết thân, quan hệ của hai nước sẽ bền vững hơn. Tiêu Minh Kiểu biết đây cũng do Long Đức đế thương nàng, nếu là một quận chúa khác, hắn chắc chắn sẽ vì lợi ích quốc gia mà đáp ứng, tuy vậy hiện hắn cũng không thể trực tiếp cự tuyệt Thác Bạt Hoằng. Vả lại, hiện các đại thần còn chưa biết chuyện Thác Bạt Hoằng xin hòa thân nhưng chuyện này cũng không thể giấu quá lâu, một khi bọn họ biết rõ e là sẽ cùng nhau thỉnh cầu Long Đức đế đồng ý, đến lúc đó…Không được, dù hoàng bá phụ che chở nàng, nàng cũng không thể khiến hắn rơi vào hoàn cảnh khó xử

Tiêu Minh Kiểu nhanh chóng tìm cách giải quyết, Thác Bạt Hoằng lại lên tiếng “chuyện này quan hệ đến bang giao hai nước, thỉnh Quận chúa suy nghĩ thận trọng”

Tiêu Minh Kiểu cái khó ló cái khôn, quay đầu nói ‘ta đã có người mình thích, ngươi làm vậy rất khiến người ta khó chịu. Hơn nữa hủy nhân duyên người khác sẽ bị sét đánh, ngươi không sợ bị đốt thành than sao?”

Thác Bạt Hoằng không chấp nhận cái cớ qua loa này, ánh mắt sắc bén ‘nếu Quận chúa thật có người mình thích, vì sao trước đây không nói?” Được thuộc hạ khuyên nhủ, hắn đã quyết chí phải lấy được nàng về nhà, sau đó chậm rãi chinh phục cho nên thái độ cường ngạnh hơn trước nhiều

Tiêu Minh Kiểu tức giận trừng mắt nhìn hắn “ta là người hàm súc, sao có thể nói chứ”

Thác Bạt Hoằng liền bày ra vẻ mặt: ngươi trêu chọc ta

Tiêu Minh Kiểu da mặt dày, coi như không thấy

“Quân tử không đoạt thứ người yêu thích, nếu Quận chúa đã có người trong lòng, ta đương nhiên sẽ không miễn cưỡng” Thác Bạt Hoằng mở miệng “nhưng ta lại không tin lời ngươi…”

Tiêu Minh Kiểu không đợi hắn nói xong đã cắt ngang “vậy làm thế nào ngươi mới tin?có muốn ta đưa người tới đây cho ngươi xem không?” nam giới bên cạnh nàng không ít, tùy tiện kéo một người tới cho hắn xem là được

Tuy nhiên Thác Bạt Hoằng có thể thống lĩnh ba quân Bắc Yến sao có thể là kẻ ngốc, bỏ qua chuyện yêu đương, hắn liền lộ một mặt xảo trá ở trước mặ nàng “nếu Quận chúa đã có người mình thích, Hoàng đế bệ hạ cũng nói ngươi được tự quyết định hôn sự của mình, vậy sao không sớm cùng hắn thành thân? Chỉ khi nào các ngươi thành thân, ta mới không cưỡng cầu nữa, ngược lại còn thật lòng chúc phúc và gởi quà mừng”

Ý tứ chính là không quan tâm người ngươi thích là ai, ngươi chưa thành thân thì ta chưa từ bỏ ý định

Tiêu Minh Kiểu á khẩu, thầm nghĩ nàng có thể đánh chết hắn hay không?

           


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện