Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 5


trước sau

05

Vả miệng? mà vả miệng ai? Tiêu Minh Kiểu sững sờ, vội co chân ngắn chạy về phía truyền đến thanh âm

Tiêu Minh Yên hôm nay mặc xiêm y màu xanh nhạt, duyên dáng đứng dưới gốc mai, thanh nhã như tranh, trông rất đẹp mắt. Tiêu Minh Kiểu chạy chưa tới hai bước đã nhìn thấy bên cạnh Tiêu Minh Yên có một nữ tử đang kinh ngạc nhìn nàng. Hình như đó là Nhị cô nương Vương Yến Như của Trung Cần bá phủ, sao nang lại ở đây, nghĩ tới Vương quý phi cả ngày tác quái trong cung là cô cô nàng, Tiêu Minh Kiểu ghét bỏ bĩu môi, gia tăng cước bộ ‘a tỷ, ngươi muốn vả miệng ai? Ta giúp ngươi nha”

Tiêu Minh Yên quay đầu thấy tiểu muội như một quả cầu lửa nhỏ chạy tới, lãnh ý trong mắt nhạt bớt “sao ngươi lại tới đây?”

“Đến đón ngươi nha’ Tiêu Minh Kiểu cười hì hì, quay đầu nhìn Vương Yên Như ‘Vương nhị cô nương, sao lại là ngươi? A tỷ ta muốn vả miệng ngươi sao? ngươi đã làm chuyện gì không hợp quy củ?”

Chưa hỏi nguyên nhân đã trực tiếp định tội, làm cho Tiêu Yên Minh sắc mặt nhu hòa lại, đáy mắt hiện lê sự vui vẻ

‘Vương nhị cô nương vừa mở miệng đã nhục mạ tôn thất, ngươi cũng biết rõ quy định trong cung, dù là ai phạm sai điều này cũng phải bị vả miệng, cho nên…”giọng nàng nũng nịu êm tai nhưng lời nói ra lại không chút lưu tình ‘người đến, động thủ”

Vương Yến Như hoàn hồn, gương mặt trắng nõn đỏ bừng ‘ta nhục mạ hoàng thất khi nào/ quận chúa đừng có ngậm máu phun người”

“Nhị cô nương thật mau quên.” Tiêu Minh Yên khẽ mỉm cười nhưng ý cười lại không lên tới mắt ‘ngươi vừa nói: Thế tử ngu xuẩn, không thể làm trợ lực cho hai tỷ muội ngươi. A huy ta thân là Thế tử Phúc vương, là một thành viên quan trọng trong hoàng thất, ngươi nói hắn ngu xuẩn, chẳng lẽ không phải là vũ nhục”

Vương Yên Như tuyệt đối không nghĩ tới Tiêu Minh Yên luôn hòa khí lại đòi đánh nàng, kinh ngạc bật thốt “đây không phải là vũ nhục, Thế tử Phúc vương là ngốc tử, mọi người đều biết”

Pằng! thanh âm thanh thúy đã cắt ngang lời nàng

“A huynh ta chỉ là bị bệnh không thích nói chuyện, hắn không si cũng không ngốc, còn để ta nghe tới hai chữ ngốc tử, ta đánh gãy răng ngươi’ tiểu cô nương xưa nay hi hi ha ha không đứng đắn, lúc này lại trầm mặt lạnh giọng, bộ dáng như con thú nhỏ hung ác. Nàng lạnh lùng nhìn Vương Yến Như bị mình đánh mà ngây ngốc, không chút lưu tình nói ‘đừng cho rằng ta không biết chủ ý của ngươi, dạng như ngươi cũng muốn gả cho phụ vương ta làm kế phi? Đừng nói cửa, khe cửa cũng không có đâu”

Tiêu Minh Yên kinh ngạc “Kiểu Kiểu, không thể nói bậy. Vương nhị cô nương cùng tuổi với chúng ta, nhỏ hơn phụ vương rất nhiều, sao có thể không biết xấu hổ mà có tâm tư này’ không đợi Vương Yến Như có phản ứng, nàng ôn nhu cười một tiếng, khuyên giải ‘Kiểu Kiểu chúng ta trời sinh ngay thẳng, có đôi khi nói chuyện vô tâm, Nhị cô nương đừng để ý, ta rất tin tưởng phẩm cách của ngươi. Còn chuyện vừa rồi, Kiểu Kiểu đã thay hoàng bá phụ thực thi trừng phạt nhỏ, vậy chấm dứt ở đây thôi, sau này Nhị cô nương nói chuyện cẩn thận một chút, đỡ phải rước lấy tai họa như hôm nay”

Lời nói châm chọc lại không thể phản bác, Vương Yến Như chỉ có thể tức muốn hộc máu, suýt nữa thì bất tỉnh nhân sự. Nàng run run, đè nén nửa ngày cuối cùng cũng bật khóc ‘các ngươi,các ngươi quá bắt nạt người’ nói xong liền ôm mặt chạy về phía tẩm cung của Vương quý phi, hiển nhiên là đi cáo trạng

“Nhìn ngươi kìa, nói tới người ta phải khóc, sau này không được phép nói lung tung nữa, nghe chưa?” Tiêu Minh Yên chọt chọt cái trán muội muội, khóe mắt liếc thấy cách đó không xa có mấy cung nhân đang ngó dáo dác, mắt phượng liền híp lại. Gần đây người chạy tới trước mặt nàng nhảy nhót hơi nhiều, ngay cả Hoàng hậu vừa rồi cũng nhắc tới hôn sự của phụ vương. Xem ra thời tiết bắt đầu thay đổi rồi.

Tiêu Minh Kiểu không biết tỷ tỷ đang nghĩ gì, nàng cây ngay không sợ chết đứng, hừ một tiếng “sao lại không? ta đều nói thật, nàng khóc là vì thẹn quá hóa giận thôi, hơn nữa nàng dám nhục mạ a huynh, ta không vả lệch mặt nàng là đã nể mặt Quý phi nương nương rồi’

Có lẽ người khác thấy nàng một lời không hợp liền đánh chửi người là quá mức ương ngạnh, nhưng ánh mắt Tiêu Minh Yên nhìn muội muội nhà mình tràn đầy vui vẻ. Đối với người không tốt với người nhà mình, sao phải khách khí với bọn họ? hơn nữa tiểu nha đầu này ra tay không phải không có chừng mực, nếu không Vương Như Yến đã nằm lăn ra đất không dậy nổi, làm gì còn sức đi cáo trạng

“Ngươi làm sao biết được nàng muốn làm kế phi của phụ vương?”

‘Trừ người muốn làm kế mẫu  chúng ta thì ai rảnh mà đi nói với ngươi a huynh không thể làm trợ lực cho chúng ta?” Tiêu Minh Kiểu bĩu môi ‘loại người này, ta thấy không ít hơn ngươi”

Đừng thấy phụ vương nàng cả ngày chơi bời lêu lổng, chơi chó nuôi chim nhưng trên thị trường hôn nhân vẫn rất có giá trị. Bỏ qua việc được hoàng đế sủng ái tột cùng và tướng mạo anh tuấn, thì chỉ việc hắn tình thâm nghĩa trọng với mẫu phi nàng, đã có cả đống người muốn gả cho hắn. Dù sao hậu viện ở các thế gia đều là trăm hoa đua nở, như phụ vương nàng thân là hậu duệ thiên hoàng quý tộc lại chỉ có một mình mẫu phi nàng, dù người đã qua đời lâu như vậy cũng không chịu nạp thiếp, có thể nói cả Đại Phong quốc sẽ không tìm ra người thứ hai. Cho nên từ nhỏ đến lớn Tiêu Minh Kiểu gặp loại người như Vương Yến Như rất nhiều,lâu dần, nàng càng ngày càng không có kiên nhẫn với những người này. Không phải nàng phản đối lão cha nhà mình tái hôn, mà là những nữ nhân này đều có dụng ý khác, không xứng với hắn

Còn chưa vào cửa đã muốn ly gián tình cảm ba huynh muội bọn họ, dám nói a huynh nàng là kẻ ngốc, vào cửa sinh nhi tử rồi không phải sẽ lật ngói dở nhà sao?Tiêu Minh Kiểu càng nghĩ càng mất hứng, kéo tỷ tỷ chạy tới chỗ Long Đức đế khóc lóc kể lể

Nhìn tiểu chất nữa tiến cung chưa đến nửa canh giờ còn đánh người đến khóc bỏ chạy, nàng lại làm ác nhân cáo trạng trước, Long Đức đế có chút dở khóc dở cười nhưng trước giờ hắn luôn cưng chiều nha đầu này, lại thấy đại chất nữ Tiêu Minh Yên luôn nhu thuận cũng lộ vẻ ủy khuất, còn đệ đệ mập nhà mình lại kêu góc dù có đánh chết cũng không cưới kế phi đỡ cho nhi tử khuê nữ bị ngược đãi, hắn liền đau lòng không thôi

“Vương Yến Như xuất khẩu cuồng ngôn, bất kính tôn

thất, phạt nàng…về nhà úp mặt vào tường sám hối hai tháng, chép Nữ giới mười lần”

Vương quý phi vội vàng mang chất nữ đến đòi công đạo, chỉ biết âm thầm kêu trời: thiên lý ở đâu? Nhưng nàng là người thông minh, biết rõ hôm nay đến cũng không được gì liền mang Vương Yến Như ủ rũ rời đi

Vương Yến Như ủy khuất không được bù đắp, trở về cung của Vương quý phi liền nằm vật ra giường gào khóc

Vương quý phi bị tiếng khóc của nàng làm đau đầu, lại nghĩ tới đã rất nhiều ngày rồi Long Đức đế không đến chỗ của mình, vất vả lắm mới nhìn thấy hắn còn chọc hắn chán ghét mà vứt bỏ, cảm thấy tâm phiền ý loạn, mắng ‘đừng khóc nữa, một nhà Phúc vương đều là kẻ điên không thể trêu vào, ngươi còn không biết trốn sao?”

“Có thể ở cạnh Phúc vương…”còn nói muốn giúp nàng làm Phúc vương phi nha

Vương quý phi bực bội, không chút suy nghĩ liền nói “Phúc vương cái gì, sau này cách xa nhà này một chút đi”

Vương Yến Như sững sờ, thút thít nhắc nhở ‘vậy Thành biểu ca…”

Nhắc tới con trai bảo bối, Vương quý phi đột nhiên thanh tỉnh lại. Hoàng hậu không sinh được, Thái tử vị chưa định, Thành vương muốn tiến thêm một bước nhất định phải lôi kéo được Phúc vương đang được thánh sủng, thậm chí nhiều khi còn ảnh hưởng tới quyết định của Long Đức đế về phía mình, mặc dù nàng quả thực không muốn nhìn thấy một nhà khiến người ta đau đầu này.

Vương quý phi có chút nghẹn khuất nhưng nghĩ tới thiên thu đại nghiệp của nhi tử, rốt cuộc vẫn hít sâu một hơi, giữ vững tinh thần trấn an Vương Yến Như vài câu

Vương Yến Như dù là đích thứ nữ của Trung Cần bá nhưng ở nhà cũn không được cưng chiều, nàng biết rõ trừ Phúc vương phủ thì không có nơi quy túc nào tới hơn, đành phải cố nén ủy khuất hôn nay, cung kinh nghe lời, có điều vẫn không cam lòng, nhịn không được, hạ thấp thanh âm, nói ‘cái gì là bệnh không thích nói chuyện, người nào không biết Tiêu Trường Quy trời sinh là ngốc tử chứ? Bọn họ ở trong nhà bịt tai trộm chuông cũng thôi đi, còn ép người khác hùa theo bọn họ giả vờ câm điếc, thật quá bá đạo. Còn có Tiêu Minh Yên cùng tiểu nha đầu Tiêu Minh Kiểu chết tiệt kia, Phúc vương mẫu phi âm hồn không tan của các nàng mà nhiều năm như vậy cô đơn một mình, các nàng lại một chút cũng không nghĩ cho phụ thân, đúng là ích kỷ tới cực điểm. Sau này..Phúc vương phủ to như vậy cũng không thể giao cho nhi tử không rõ mẫu thân là ai của Tiêu Trường Quy ah”

“Câm miệng” Thấy nàng càng nói càng không giống người nói, Vương quý phi nghiêm nghị cắt ngang ‘ta biết trong lòng ngươi ủy khuất nhưng mấy lời này sau này tuyệt đối không thể nói ra, nếu truyền đến tai Hoàng thượng, ta cũng không cứu được ngươi”

Vương Yến Như bị sắc mặt âm trầm của nàng hù dọa, lập tức ngậm miệng

Vương quý phi không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt thay đổi đến đáng sợ, sau đó nhắm mắt lại, hồi lâu mới lạnh lùng bổ sung ‘nhất là về vị đã qua đời kia, sau này…một chữ cũng không được nhắc tới”

Vương Yến Như nghe nàng nói vậy, ngực đánh trống thùng thùng nhưng lại không dám hỏi nhiều,chỉ có thể âm thầm nghẹn

Bên này Tiêu Minh Kiểu đã hết buồn bực, vui vẻ nói ‘hoàng bá phụ, ta muốn cái này, cái này với cái này”

Nhìn tiểu nha đầu dòm ngó tư khố của hắn không biết chừng mực là gì, Long Đức đế xanh cả mặt, hối hận vì đã nhất thời mềm lòng đáp ứng ban thưởng cho nàng để an ủi tâm hồn bị tổn thương của nàng. Đây đâu phải ban thưởng, là cướp ah

“Còn có cái này, Kiểu Kiểu,cái này rất đẹp, là từ bạch ngọc Tuyết sơn làm ra nha’

Lại nhìn đệ đệ nhiệt tình hỗ trợ khuê nữ chọn đồ, hoàng đế bệ hạ âm thầm nuốt lệ cũng âm thầm thề vô số lần trong lòng: tuyệt đối không có lần sau, tuyệt đối

“Mấy cuốn sách này nhìn như rất hay, hoàng bá phụ…”

“Cái này để lại cho hoàng bá phụ đi, ngươi đâu có thích đọc sách”

“Ta không đọc nhưng ta có chỗ cần dùng ah”

“Vậy cũng được, mau lấy đi”

Long Đức đế: “…” rất muốn làm một tiể nhân lật lọng, đuổi hai cha con này về lập tức

“Được rồi, phụ vương, Kiểu Kiểu, chúng ta nên về nà, a huynh và Thuyền nhi còn chờ chúng ta nha” Tiêu Minh Yên vừa mới lên tiếng đã được hoàng đế bệ hạ thưởng cho ánh mắt từ ái, nàng ôn nhu mỉm cười, thẹn thùng nháy mắt với hắn, tựa như tạ lỗi với hắn thay lão cha và muội muội không biết điều “đúng rồi, hai ngày nay ta vừa học làm một món điểm tâm mới, đợi lát nữa sai người đưa tới cho hoàng bá phụ nếm thử?”

Long Đức đế hài lòng, vẫn là đại chất nữ hiếu thuận, khả ái nhất

“Trẫm đương nhiên muốn nếm thử tay nghề của ngươi” ánh mắt quét qua hai cha con ôm một đống bảo bối lớn mà mặt vẫn còn lưu luyến, khóe miệng co giật mấy cái, rốt cuộc không nhịn được mà thúc giục ‘đi đi, trẫm muốn sớm được nếm thử ah”

‘Dạ, vậy hoàng bá phụ, chúng ta xin cáo lui”

“Là, kia hoàng bá phụ, chúng ta liền xin được cáo lui trước .”

Được ăn được nói được gói mang về, Tiêu Minh Kiểu vui vẻ dắt tay lão cha và tỷ tỷ cáo từ hoàng đế ra về. Ai ngờ vừa về đến nhà, ngồi chưa được nóng mông đã có người vội vã đến báo tin ‘quận chúa, việc lớn không tốt. Vừa rồi Trần lão thái y phái người truyền lời, nói là Thế tử Định Quốc công phủ sợ không xong”

Buổi sáng Vệ Cảnh vẫn còn tốt mà, sao mới vài canh giờ không gặp đã không xong?

Tiêu Minh Kiểu sợ hãi, vội vã đi đến Định Quốc công phủ


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện