Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 6


trước sau

06

Hai phủ cách nhau không xa nên rất nhanh, Tiêu Minh Kiểu đã nhìn thấy Vệ Cảnh

Thanh niên buổi sáng còn có khí lực nói chuyện với nàng, lúc này mặt mày xám xịt nằm trên giường, hơi thở yếu ớt gần như không nghe thấy, giống như sẽ tắt thở bất kỳ lúc nào

Tiêu Minh Yên chấn động, vội hỏi Trần lão thái y ‘xảy ra chuyện gì? không phải đã thoát nguy hiểm rồi sao?”

Trần lão thái y vểnh râu mép, tức giận nói “ai biết người nhà này đã làm chuyện tốt gì, mới khiến tiểu tử này tức giận thành ra như vậy”

“Tức giận?” Tiêu Minh Kiểu sững sờ ‘hắn như vậy là bị người khác chọc giận”

‘Dù sao cũng là bị kích thích” Trần lão thái y và Định Quốc công có thù cũ, nói chuyện không chút khách khí ‘sớm nói phải an tâm tĩnh dưỡng nhưng lại không nghe, cũng không biết làm cha mẹ người ta thế nào

Tiêu Minh Kiểu quay đầu nhìn bên kia, nhíu mày nhìn Định Quốc công không rõ thần sắc, nén giận hỏi ‘Quốc công gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Theo lý đây là gia sự của Định Quốc công phủ, không tới phiên một người ngoài như nàng hỏi đến nhưng cố kỵ thân phận cùng tính tình khó dây dưa của nàng, Định Quốc công lắc đầu đáp “phu nhân vẫn đang tra”

Vừa dứt lời, Định Quốc công phu nhân tướng mạo ôn nhu, khí chất tao nhã từ ngoài đi vào. Xem ra nàng rất lo lắng cho Vệ Cảnh, vừa nhìn thấy hắn, hai mắt liền đỏ hồng, thậm chí bất chấp có người ngoài ở đây, lau nước mắt, ngữ khí cứng rắn nói ‘đã tìm được người khởi xướng, Quốc công gia đi ra xem một chút đi”

Định Quốc công vừa nhỏm người định nói gì đó, một nữ tử xinh đẹp mềm mại như hải đường sau mưa, bổ nhào vào trước người hắn, khóc ròng nói ‘Quốc công gia tha mạng, phu nhân tha mạng. Tiểu thiếu gia tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, không phải cố ý chọc tới Thế tử gia” Trong tay nàng còn kéo theo một nam hài chừng sáu bảy tuổi.

Nam hài kia vừa thấy Định Quốc công cũng gào khóc ‘cha, cha, ta không có làm gì cả. Ta chỉ là lo lắng cho a huynh nên đến xem hắn, ta thật không có làm gì cả”

Hóa ra kích thích Vệ Cảnh thành cái dạng này chính là ranh con trước mặt này

Tiêu Minh Kiểu tức đến trợn tròn hai mắt nhưng không lập tức lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn Định Quốc công. Dù nàng làm việc lớn lối nhưng không phải không biết quy củ, sự tình liên quan tới thiếp thất và thứ tử của Định Quốc công, nàng là một vãn bối lại là người ngoài, không thể nói lung tung vào lúc này

Định Quốc công cũng đang tức muốn chết. Hắn là người sĩ diện, việc xấu trong nhà truyền ra ngoài đương nhiên không thể nhẫn nhịn, khuôn mặt đoan chính trở nên xanh mét, thái dương nhảy thình thịch , hét lên một tiếng “câm miệng” rồi sai người kéo hai mẹ con kia ra ngoài, sau đó quay sang, áy náy nói với Tiêu Minh Kiểu và Trần lão thái y ‘ấu tử không nên thân, khiến quận chúa và Trần lão chê cười rồi. Ta đi xử lý gia sự một chút, nhị vị xin cứ tự nhiên” nói xong, sải bước đi ra cửa

Chuyện kế tiếp, Tiêu Minh Kiểu không biết nhưng nhìn thân phận tiểu tử kia, nàng biết hôm nay Vệ Cảnh bị thua thiệt là cái chắc. Ngoài trừ trưởng tử là Vệ Cảnh thì dưới gối Định Quốc công chỉ có một thứ xuất nhi tử này, trong khi trưởng tử thân thể yếu đuối, có thể chết bất kỳ lúc nào, hắn tuyệt đối sẽ không động tới tiểu nhi tử, cùng lắm là phạt đầy tớ bên cạnh tiểu nhi tử, khiển trách mẹ đẻ của hắn mà thôi.

Nhưng tiểu tử hỗn đản này làm hại huynh trưởng của hắn sắp mất mạng, hơn nữa nếu Vệ Cảnh thực sự chết…Nghĩ tới mình không chừng sẽ trở thành vô ý giết người, Tiêu Minh Kiểu vừa nóng vừa giận, lôi kéo tay áo Trần lão thái y hỏi ‘lão gia tử, tình huống của hắn rốt cuộc là thế nào? còn cứu được không?”

Trần lão thái y đang bừng bừng hưng trí xem kịch vui, vội lấy lại tinh thần, đáp “ta mới miễn cưỡng bảo trụ một hơi cho hắn, vận khí tốt thì hắn có thể sẽ sống, vận khí không tốt…’nói tới đây thì lắc đầu không nói tiếp

Tiêu Minh Kiểu trong lòng hoảng hốt, giậm chân “không được. Hắn không thể chết được. Trần gia gia, ngươi cứu hắn đi, mặc kệ dùng cách nào cũng được. Ta dược gì cũng có, ngươi xem cần cái gì, cứ việc nói, ta phái người mang sang đây ngay”

Nhìn tiểu nha đầu khi có việc cần cầu hắn mới gọi hắn là Trần gia gia, còn không bình thường chỉ gọi hắn là lão gia tử, Trần lão thái y vừa bực mình vừa buồn cười nhưng dù hắn luôn ghi hận Định Quốc công phủ thì đối với tiểu tử Vệ Cảnh đáng thương lại có chút đồng tình, vì thế trầm ngâm nghiêm túc suy nghĩ

Có lẽ mạng của Vệ Cảnh chưa đến lúc tuyệt, nên Trần lão thái y nghĩ nghĩ, chợt nhớ tới một phương thuốc cổ truyền, nghiêng đầu nhìn tiểu nha đầu đang trông mong nhìn mình, Trần lão thái y cười nói “long tiên thảo có không?”

Tiêu Minh Kiểu hai mắt sáng ngời “có, có”

‘Thiên Sơn tuyết liên thì sao?”

“Cũng có luôn’

“Lấy ra đi, mặc dù chưa chắc đã cứu được mạng hắn nhưng ít ra có thể tạm thời ổn định tình huống của hắn, không để hắn cứ vậy mà đi đời nhà ma”

“Được, được’ Tiêu Minh Kiểu liên tục gật đầu, co cẳng chạy ra ngoài, lúc xoay người ánh mắt lơ đãng quét qua chỗ Định Quốc công phu nhân ở bên giường, bước chân hơi chậm lại, không biết như thế nào lại cảm thấy có gì đó không đúng

Quý phụ nhân này dù tay nắm chặt thanh niên trên giường nhưng hai mắt lại liên tục liếc nhìn ra ngoài, hơn nữa vẻ phẫn nộ và lo lắng trên mặt nàng cũng nhạt hơn trước nhiều. Tiêu Minh Kiểu dùng sức nháy mắt một cái, không biết có phải nàng nhìn lầm hay không nhưng sao nàng mơ hồ thấy trên mặt nàng ta còn có chút hưng phấn.

Trong lòng nghi hoặc nhưng Vệ Cảnh đang chờ cứu mạng, Tiêu Minh Kiểu không có tâm tư theo đuổi việc này, vội chạy ra ngoài. Lúc ra cửa gặp phải gã sai vặt mang nước nóng đi tới bên này, nàng đảo tròng mắt một cái, cố ý đi nhanh tới, đụng phải hắn

Gã sai vặt không kịp né,

nước nóng trong thùng văng ra ngoài, Tiêu Minh Kiểu nhanh tay lẹ mắt nhảy ra, thuận tiện giúp hắn ngăn cản, sau đó mới tức giận mắng “làm càn”

Gã sai vặt vừa thấy nàng đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội quỳ xuống cầu xin tha thứ ‘tiểu nhân đáng chết, quận chúa thứ tội”

“Nước nóng này là mang tới cho thế tử các ngươi tắm rửa?còn không mau đi mang thùng khác đến, tay chân lóng ngóng như thế, không nói dễ làm người khác bị bỏng, nếu trễ nãi bệnh tình của thế tử các ngươi thì phải làm sao” quận chúa quen thói ác nhân cáo trạng trước, nói rất lưu loát “không cẩn thận hại thế tử nhà các ngươi rơi xuống nước, trong lòng ta vô cùng áy náy, đã thề nhất định phải chữa khỏi cho hắn, cho nên hắn hiện là người do ta bảo hộ, ta không cho phép hắn có nửa điểm sai lầm. Hừ, ai dám để hắn lại gặp chuyện không may, đẩy ta vào cảnh bất nghĩa, ta nhất định sẽ không bỏ qua. Biết chưa?” thanh âm của nàng vừa to vừa rõ ràng, vang khắp trong viện

Gã sai vặt run người liên tục nhận lệnh, còn những người khác…

Định Quốc công sắc mặt trầm xuống, nhíu mày không vui; hai mẹ con gây họa càng khóc lớn tiếng hơn; Trần lão thái y ở trong phòng lắc đầu, đáy mắt lóe lên vui vẻ; còn Định Quốc công phu nhân buông thõng mi mắt, lông mi run run; mà Vệ Cảnh…

Khóe miệng của gia hình như khẽ động, hắn đang cười sao? nam tử khuôn mặt trẻ con nấp trong bóng tối khiếp sợ mở to mắt

Có hai vị thuốc kia của Tiêu Minh Kiểu, tình hình Vệ Cảnh rốt cuộc cũng ổn định, có điều không thể cứu mạng, hắn vẫn nằm trên giường suốt ba ngày mới tỉnh lại

Tỉnh lại là tốt rồi, Tiêu Minh Kiểu thở phào nhẹ nhõm, tâm treo cao suốt ba ngày nay rốt cuộc cũng thả xuống

“Vậy hắn hiện tại như thế nào ?”

“Trần lão thái y nói, chỉ cần không bị kích thích còn có thể chống đỡ được nửa năm, một năm” người nói chuyện là một nữ tử tướng mạo thanh tú, khí chất trong trẻo lạnh lùng, mình mặc xiêm y màu xanh. Nàng chính là thị nữ Thanh Cáp mà Long Đức đế ban cho Tiêu Minh Kiểu

“Một năm, nửa năm…” Tiêu Minh Kiểu lập tức từ trên giường đứng dậy, thở dài nói ‘hắn hiện mới hai mươi tuổi ah”

Dựa theo tình hình trước kia của Vệ Cảnh, các thái y đều nói hắn có thể sống đến hai mươi lăm nhưng hôm nay…Trần lão gia tử là thái y giỏi nhất trong Thái y viện, ngay cả hắn cũng không còn cách nào, chẳng lẽ Vệ Cảnh thật không thể cứu?

Hành Cáp không nói gì, chỉ thuần thục mặc quần áo cho tiểu cô nương

“Ta không muốn hắn chết, ta cũng không muốn mình trở thành tội phạm giết người, dù là vô ý và cũng không ai dám trách ta nhưng làm một người có lương tri, nếu hắn thật xảy ra chuyện, ta”

Thấy tiểu quận chúa bắt đầu nói nhảm, Hành Cáo mặt không chút thay đổi nhìn nàng một cái, hồi lâu mới nói “cao thủ trong dân gian”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, vụt ngẩng đầu “ngươi nói rất đúng ah, có thể phái người tìm kiếm thần y trong dân gia nha. Hành Cáp tỷ tỷ, ngươi quá là cơ trí”

“Quận chúa quá khen.” Đó là đương nhiên , không thông minh sao có thể trở thành ám vệ ưu tú được

“Đi, tìm biểu ca đi, hắn quen biết rất nhiều người, dạng gì cũng có, chuyện này tìm hắn là không sai” Tiêu Minh Kiểu hưng phấn nhảy xuống giường, còn chưa ra cửa đã thấy một tiểu hài tử mập mạp đi vào

“Buổi sáng tốt lành, tiểu cô cô xinh đẹp như tiên nữ”

Tiêu Minh Kiểu vươn tay nhéo khuôn mặt mũm mĩm của hắn, tâm tình rất tốt “buổi sáng tốt lành, Tiêu tiểu béo công tử anh tuấn”

“Hì hì, tiểu cô cô, ngươi muốn đi đâu a? Mang Chu Chu cùng đi nha!”

Hành Cáp cúi đầu nhìn hắn, mặt không thay đổi nghĩ: Nàng muốn đi tìm Tả tướng gia thích mặc xiêm y hồng phấn, mùa đông còn cầm quạt phe phảy giả phong lưu, cả ngày lưu luyến bụi hoa lại tự xưng là kẻ phong lưu thâm tình; ngươi còn nhỏ, không thể đi

Quả nhiên Tiêu Minh Kiểu lắc đầu cự tuyệt ‘lần tới sẽ dẫn ngươi đi, hôm nay tiểu cô cô có chính sự phải làm”

Tiểu mập mạp vô cùng khổ sở, quệt miệng hỏi ‘tiểu cô cô, gần đây đều không dẫn ta đi chơi cùng, có phải thay lòng đổi dạ rồi không?”

Hành Cáp đồng tình nghĩ: Có thể nói như vậy nha. Nàng hiện một lòng muốn tìm thần y cho Thế tử Định Quốc công,sẽ không có thời gian chơi cùng ngươi

“Sao lại vậy? trên đời này không có ai anh tuấn lại đáng yêu hơn Tiêu tiểu công tử, sao ta lại thay đổi được chứ”

Tiêu Minh Kiểu không có thành ý trấn an hai câu, tiểu mập mạp liền vui vẻ chạy đi

Lừa gạt tiểu hài đồng ngây thơ, ngươi không cắn rứt lương tâm sao? Thanh Cáp liếc nhanh quận chúa nhà mình, trong lòng đau đớn thầm nghĩ


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện