Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 70


trước sau

70

Vệ Cảnh không hề tức giận, nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương đang giận dữ, thấp giọng nói ‘đừng tức giận, không đáng”

Tiêu Minh Kiểu nghe những lời càng thêm nổi trận lôi đình “ta sao có thể không giận. Nàng thực sự quá phận. Nếu là mẹ kế thì cũng thôi đi, nhưng ngươi rõ ràng là do nàng mang thai mười tháng sinh ra, nàng lại hết lần này đến lần khác giày vò ngươi như là cừu nhân giết cha. Tức chết ta, hôm nay ta không đánh nàng không được mà’

Nàng không thể nhìn bộ dáng tập mãi thành quen này của hắn. Đây là hắn đã bị tổn thương quá nhiều mới có thái độ như thế. Nhưng dù sao đó cũng là mẫu thân của hắn, lại nghĩ đến mẫu phi đã qua đời từ khi nàng còn nhỏ mà lúc này nàng vẫn luôn tưởng niệm đến mẹ, mà Vệ Cảnh rõ ràng là có mẫu thân lại chỉ có thể nhìn mà không thể thân cận, còn bị nàng giày vò đủ kiểu, kéo lê thân tàn bệnh tật mà sống qua ngày. Tiêu Minh Kiểu hai tay nắm chặt thành quyền, lửa nóng trong lòng dâng trào. Nàng sẽ không để nàng ta lại có cơ hội tổn thương Vệ Cảnh, nàng cũng sẽ không để nàng ta lại có cơ hội tổn thương hắn

“Hành Cáp tỷ tỷ…”

“Để ta” nhẹ giọng cắt đứt lời của tiểu cô nương, Vệ Cảnh liếc nhìn phụ nhân đang lăn lộn khóc lóc, dội nước bẩn lên người hắn và Tiêu Minh Kiểu, sau đó quay đầu nhìn Trần lão thái y là khách đến dự tiệc hôm nay ‘có thể mời Trần lão đi cùng ta một chuyến không? dù lúc ta xuất phát, mẫu thân vẫn rất khỏe nhưng chỉ sợ bà tử này vì muốn vu oan ta và quận chúa mà tổn thương nàng…”

Trần lão thái y và Định Quốc công phủ có thù cũ, cả đời này không muốn lại đến Định Quốc công phủ, lần trước hắn xem bệnh cho Vệ Cảnh là vì bị Tiêu Minh Kiểu quấn lấy không tha, đồng thời có chút đồng tình với hoàn cảnh đáng thương của Vệ Cảnh mà thôi. Lúc này…Cát thị kia là thứ gì chứ, hắn không rảnh để quan tâm

Thấy hắn cự tuyệt, Vệ Cảnh không để ý, tiếp tục nhỏ giọng cầu xin

Tiêu Minh Kiểu không ngờ Vệ Cảnh lại nghĩ giống mình, lập tức chạy tới ôm lấy cánh tay Trần lão thái y, nhỏ giọng uy hiếp “lão gia tử, nếu ngươi không đi, ta sẽ nhổ sạch râu của ngươi”

Trần lão thái y vừa bảo vệ râu tóc bảo bối của mình vừa nói “nha đầu xấu xa, uy hiếp một lão nhân trên năm mươi, lương tâm của ngươi không cắn rứt sao?”

“Hì hì, đi thôi, quay đầu lại ta sẽ mời ngươi ăn ngon nha”

Không có cách nào với tiểu quận chúa, Trần lão thái y đành không cam lòng đồng ý

Vệ Cảnh cảm kích tạ ơn, lại đi đến nói lời xin lỗi với Tiêu Minh Yên, chủ nhân yến hội hôm nay

Tiêu Minh Yên ôn nhu cười nói “chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, không sao, hiện tại rời đi còn có thời gian, Thế tử mau đi đi, xử lý tốt chuyện trong nhà rồi quay lại”

“Ta đi cùng ngươi” Tiêu Minh Kiểu chỉ vào phụ nhân đang cọ xát tay chân, bộ dáng như muốn bỏ trốn “thuận tiện đem kẻ nói chuyện không bằng chứng này đến cho Định Quốc công phu nhân xem một chút, miễn cho nàng bị kẻ bụng dạ khó lường lợi dụng còn không biết’

Đây là muốn đối chất ah

Quần chúng vây xem vừa hiếu kỳ vừa kích động, chụm đầu nhỏ to bàn tán. Vệ Cảnh thấy vậy hai mắt lóe lên, chần chờ một lát rồi nói với hai vị phu nhân xưa nay công bằng chính trực đang đứng trong đám đông ‘chuyện hôm nay không chỉ là gia sự của Định Quốc công phủ ta, người này vừa tới đã làm nhục danh tiếng của quận chúa, cho nên xin mời hai vị phu nhân cùng theo chúng ta đến làm chứng, đỡ cho đến lúc đó có người không rõ chân tướng mà hiểu lầm quận chúa”

Tiêu Minh Kiểu không ngờ hắn lại làm vậy, lửa giận trong lòng như gặp mưa rào, lập tức bị dập tắt. Dù nàng không thèm để ý tới danh tiếng của mình, nhưng…Nàng mím môi, nhịn không được cười ngây ngô. Vệ Dập Chi quả nhiên là một đứa bé ngoan có lương tâm

Cuộc sống quá mức nhàm chán, phần lớn mọi người đều thích tham gia náo nhiệt, hai vị phu nhân kia được Vệ Cảnh điểm danh cũng không ngoại lệ, kinh ngạc thoáng qua liền lập tức gật đầu đồng ý

Biết rõ Cát thị là dạng người gì nên Tiết Phong cũng đen mặt muốn đi theo lại bị Tiêu Minh Yên giữ lại

“Minh Yên?”

“Ngươi đừng đi, có chuyện cần ngươi hỗ trợ ah’ vừa rồi liên tục quan sát thần sắc của muội muội, Tiêu Minh Yên tâm tình có chút phức tạp ‘chuyện này cứ giao cho Kiểu Kiểu đi, nàng có thể xử lý tốt”

Lời của thê tử không thể không nghe, Tiết Phong do dự một cái rồi thu hồi bước chân.

Đây chính là trọng sắc khinh bạn ah

Đoàn người Tiêu Minh Kiểu rất nhanh đã đến Định Quốc công phủ. Vừa vào cửa không bao lâu, nàng đã thấy một nam hài trốn sau hòn non bộ ngó dáo dác về phía bên này. Nhìn bộ dáng thì ra là thứ đệ Vệ Lưu của Vệ Cảnh

“Hành Cáp tỷ tỷ, đi mời Nhị thiếu gia đến đây”

Nhìn tiểu cô nương đột nhiên dừng bước, chăm chú nhìn mình, Vệ Lưu có chút sợ hãi. Kể từ sau bị Tiêu Minh Kiểu treo ngược lên, dùng cung bắn, hắn thấy nàng như thấy đại ma vương, còn đáng sợ hơn cha hắn, hắn mới không thèm tìm đánh ah

Tiểu nam hài theo bản năng nuốt nước miếng một cái, nhanh chân chạy trốn nhưng sao có thể qua được Hành Cáp, chạy chưa được hai bước đã bị nàng xách đến trước mặt Tiêu Minh Kiểu

Tiểu hài tử bắt nạt thiện sợ ác không dám khiêu chiến uy nghiêm của Tiêu Minh Kiểu, rụt người bên cạnh Vệ Cảnh, nhu thuận gọi a huynh. Huyn trưởng bệnh tật này nhìn không có tác dụng gì nhưng hắn không đánh lại hắn ta, lại là bằng hữu của đại ma vương, miễn cưỡng có thể tin cậy

Hắn thức thời như thế khiến Tiêu Minh Kiểu rất hài lòng, chỉ vào ma ma bị trói tay chặn miệng phía sau, hỏi hắn ‘có biết người này không?”

Vệ Lưu thấy nàng không có ý định đánh mình, thoáng yên tâm “biết, nàng là Bình ma ma hầu hạ bên cạnh mẫu thân”

“Thực sự là người bên cạnh Định Quốc công phu nhân?” Sầm phu nhân được Vệ Cảnh mời đến chứng kiến, kinh ngạc nói “nếu là người bên cạnh phu nhân, sao Thế tử không biết?”

Vệ Cảnh cười xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn lộ ra thần sắc cô đơn “ta từ nhỏ thân thể không tốt, không dám thường xuyê đến chỗ mẫu thân để tránh lây

bệnh khí cho nàng, vì thế không biết hết hạ nhân hầu hạ trong viện của nàng”

Dù là thế, hắn sao có thể một chút ấn tượng cũng không có, trừ phi hai mẹ con bình thường rất ít qua lại. Nhưng điều này sao có thể? Đây là mẹ con ruột ah, hơn nữa không phải nói Định Quốc công phu nhân vô cùng thương yêu trưởng tử này sao? Hai vị phu nhân đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vô cùng nghi hoặc

Đạt được mục đích, Tiêu Minh Kiểu cười thầm, an ủi Vệ Cảnh ‘ngươi đừng khổ sở, dù lão bà tử này là người bên cạnh nương ngươi nhưng cũng có thể bị người khác thu mua, chưa chắc là nương ngươi bảo nàng làm thế. Dù trước kia ngươi đều ở trong tiểu viện rách nát ở phía đông, một tháng cũng không gặp được nàng mấy lần nhưng dù sao ngươi cũng là thân sinh cốt nhục của nàng, nàng không thể nào dội nước bẩn lên người ngươi như vậy”

Hay cho một chiêu đánh đòn phủ đầu

Thấy hai vị phu nhân kia thần sắc thay đổi nhưng có điều suy nghĩ, đáy mắt Vệ Cảnh lóe lên vui vẻ. Nha đầu này ở phương diện khác trì độn bao nhiêu thì khi quậy nháo lại vô cùng thông tuệ

Hành Cáp đã sớm quen, là người của hoàng thất, loại chuyện thế này rất có kinh nghiệm

Mọi người đi nhanh hơn, rất nhanh đã tới tiểu viện của Cát thị nhưng vừa cửa đã thấy một đại phu mang hòm thuốc từ bên trong đi ra. Mọi người không còn gì để nói

Không phải là Vệ Cảnh ngăn cản không cho mời đại phu sao?đây là thế nào? chẳng khác gì tự vả vào mặt mình

“Phu nhân, Thế tử trở về ”

Thanh âm truyền lời của nha hoàn khiến Tiêu Minh Kiểu hoàn hồn, đang muốn vào trong tìm hiểu tình hình, đột nhiên bên trong vang lên một giọng nữ xa lạ “đại nghịch bất đạo, hắn còn dám trở về?”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, mày liễu dựng ngược

Vệ Cảnh vội nắm tay nàng, hạ giọng nói ‘là thanh âm của dì ta. Nàng là Nam Lăng Hà gia Đại phu nhân, trước giờ rất thương yêu mẫu thân của ta”

Thân tỷ tỷ của Cát thị thành thân không lâu thì trượng phu và công công qua đời, vì chăm sóc bà bà bệnh tật và hài tử còn trong tã lót mà không chịu tái giá nên được người đời ca tụng

Tiêu Minh Kiểu tùng nghe nói về nàng liền hạ giọng hỏi lại ‘đối với ngươi thế nào?”

Vui vẻ trong mắt Vệ Cảnh tăng lên “lui tới không nhiều nhưng từng có vài phần thiện ý với ta”

Tiêu Minh Kiểu suy nghĩ một chút lại hỏi “vậy thì không thể quá mức đúng không?”

Vệ Cảnh gần như cười khẽ ‘còn thỉnh Kiểu Kiểu lưu lại cho nàng ba phần thể diện”

Khi hắn cười, hai mắt thật đẹp, Tiêu Minh Kiểu nhịn không được cười theo ‘ta biết rồi”

Cửa phòng vừa rồi còn đóng chặt đã được mở ra, một quý phụ trung niên dung mạo có năm phần tương tự Cát thị, khí chất kiên cường, mặt mày giận dữ đi ra. Nàng thoạt nhìn là người nóng tính, mặc kệ bên ngoài có nhiều người, lập tức mắng Vệ Cảnh một trận ‘nương ngươi đã bệnh thành như vậy còn không cho mời đại phu, nếu không phải ta tới đúng lúc, có phải ngươi thật sự trơ mắt nhìn nàng chết không?” Một mình nàng nuôi hai đứa trẻ lớn lên cũng không dễ dàng gì, hơn nữa lúc ở nhà mẹ đẻ vẫn có quan hệ rất tốt với muội muội Cát thị, trước giờ đều thương yêu nàng nên nghe Cát thị khóc lóc kể lể một phen liền thấy đau lòng, tức giận

Vệ Cảnh muốn đáp lời đã bị Tiêu Minh Kiểu ngăn lại, dù sao cũng là trưởng bối, hắn không tiện cãi lại nàng ta. Còn nàng không có quan hệ gì, mà nàng ta cũng chỉ lo mắng chửi người, không tự giới thiệu, ai biết nàng ta là ai. Lập tức nhíu mày, khó chịu nói ‘vị phu nhân này là ai? Ngươi biết xảy ra chuyện gì sao? không phân tốt xấu liền chỉ trích phu quân tương lai của ta, cha mẹ ngươi không dạy ngươi gặp chuyện phải bình tĩnh, làm việc phải nói đạo lý sao?”

Nàng nói chuyện vừa nhanh vừa vội, Đại Cát thị bị nàng mắng đến không ngóc đầu lên được, khuôn mặt trắng nõn sung huyết đỏ bừng “ngươi. Tiểu nha đầu từ đâu đến lại nói chuyện với trưởng bối như vậy?”

“Trưởng bối? Ngươi là trưởng bối gì của bản quận chúa? Ta chưa từng thấy ngươi trong tông thất” Tiêu Minh Kiểu nhếch cằm, cũng không để Đại Cát thị có cơ hội tự giới thiệu mình, quay đầu phân phó Trần lão thái y phía sau “lão gia tử, ngài đừng thối mặt nữa. Vệ Cảnh ngàn cầu vạn thỉnh mới mời được Viện phán thái y viện là ngài đến đây, ngài mau vào xem cho mẫu thân hắn một chút đi, đỡ cho có người chưa hiểu ất giáp đã chụp tội danh bất hiếu lên người hắn”

Đại Cát thị vốn đang muốn nổi giận, nghe thế liền sửng sốt

Viện phán của thái y viện? là Trần lão thái y có y thuật tốt nhất Thái y viện?

Thấy nàng nhíu mày nói không ra lời. Tiêu Minh Kiểu đắc ý chớp mắt với Vệ Cảnh. Nhìn đi, nàng có lợi hại không?

Vệ Cảnh nhắm mắt nín cười, tiểu nha đầu nếu có đuôi,chắc chắn đã vểnh lên đến tận trời

Chỉ có Trần lão thái y yên lặng liếc mắt nhìn nàng, ngươi mới mặt thối, lão phu rõ ràng là vẻ mặt lạnh nhạt giống như thế ngoại cao nhân


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện