Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 69


trước sau

69

Có tiểu béo ra tay, Mộc Linh Lung rốt cuộc cũng không thể đi, nhưng đối với chuyện vì sao năm đó nàng và Tiêu Trường Quy tách ra, nàng không nhiều lời, chỉ nhàn nhạt lưu lại một câu ‘ta tìm hắn nhiều năm cũng là vì muốn tìm được đáp án của vấn đề này’ nói xong liền trở về phòng

“Ngươi có cảm thấy nghe những lời này giống như là a huynh ta phụ bạc nàng không? Nhưng mà a huynh ta không thích nói chuyện, chúng ta hỏi thế nào hắn cũng không nói. Chao ôi, cứ thế này thì không tốt ah”

‘Không biết chân tướng thì đừng suy đoán lung tung’ nhìn tiểu cô nương vẻ mặt rối rắm, Vệ Cảnh đổi đề tài ‘đúng rồi, ngày mai là sinh thần của a tỷ ngươi, ta có chuẩn bị một phần quà tặng, ngươi giúp ta xem có thích hợp không?”

Tiêu Minh Kiểu lập tức gật đầu “được, để ở đâu?”

Vệ Cảnh cong khóe môi, đi đến bên bàn lấy một hộp gỗ hồng mang đến

Trong hộp là một nghiên mực thượng đẳng, là muội phu tương lai, tặng lễ vật này rất đúng quy củ

Tiêu Minh Kiểu tươi cười, đảm bảo a tỷ mình sẽ thích, sau đó nói sang chuyện. Ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một lát thì nàng trở về nhà

Nàng đi không được bao lâu, Dạ Ninh như một làn khói từ ngoài cửa sổ bay vào ‘Gia, tra được rồi”

Vệ Cảnh tiếp nhận lá thư trong tay hắn

“Mộc Linh Lung không có vấn đề gì, từ nhỏ vẫn lớn lên ở Vân Thủy thôn tại Thanh Châu, theo thôn y học y từ nhỏ cùng dựa vào nghề này để mưu sinh, giống như những gì tiểu quận chúa biết. Nhưng Mộc Linh Đang…’Dạ Ninh ngồi xuống ghế, ngữ khí mỉa mai ‘ta đã nói sao hai tỷ muội mà chữ Linh kia lại không giống nhau, người trước là ngọc thạch,người sau chỉ là kim loại. Hóa ra các nàng vốn không phải là thân tỷ muội”

“Ân” Vệ Cảnh nhướn mày, ánh mắt rơi trên trang thư ‘Tiểu Thất là khất cái lang thang, từng vì giành ăn mà giết người”, lại hỏi ‘Mộc Linh Lung có biết muội muội mà nàng hảo tâm cứu về đã giết người không?”

“Cái này không rõ, có điều Mộc Linh Đang nhìn xinh đẹp nhu thuận, ai có thể nghĩ nàng gan lớn lại quyết đoán như thế chứ?” Dạ Ninh thở dài ‘nghe nói lúc nàng giết người chỉ mới bảy tám tuổi, còn lợi hại hơn ta, dù vì cuộc sống bức bách nhưng mà..”

“Phái người nhìn chằm chằm nàng.”

Dạ Ninh sững sờ ‘vì sao? Chẳng lẽ gia sợ nàng..Nhưng nàng giết người một lần, sau này ngoài ý muốn được Mộc Linh Lung nhận làm muội muội, nàng vẫn luôn rất an phận”

Vệ Cảnh bắn cho hắn ánh mắt: còn lảm nhảm sẽ cho ngươi đến tây bắc đào khoáng

Dạ Ninh lập tức câm miệng, tươi cười nịnh nọt

Vệ Cảnh không để ý đến hắn, chỉ nhìn lá thư trong tay, ánh mắt híp lại như có điều suy nghĩ

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến sinh thần của Tiêu Minh Yên

Sáng sớm hôm nay, Tiêu Minh Kiểu đã rời giường, chạy đến phòng tỷ tỷ, giúp nàng trang điểm

“Cái này đẹp nà, mang cái này đi”

“Cái váy này đẹp nà, mặc nó đi”

Nhìn tiểu cô nương líu ríu như chim sẻ, Tiêu Minh Yên buồn cười không thôi “sao lại hưng phấn như vậy? không phải hàng năm chúng ta đều mừng sinh nhật sao?”

‘Năm nay không giống, không lâu nữa ngươi sẽ thành thân, sau này sẽ trải qua sinh thần ở Tiết gia, không thể nào giống như hiện tại” Tiêu Minh Kiểu vừa nói vừa lo chọn đồ, không để ý Tiêu Minh Yên vì những lời này của nàng mà trong mắt lộ ra buồn bã

“Đại tiên nữ cô cô, tiểu tiên nữ cô cô, mau ra đây, mau ra đây nha!”

Thanh âm vui vẻ của tiểu béo cắt ngang suy nghĩ của Tiêu Minh Yên, nàng nở nụ cười, sửa sang xiêm y, dắt muội muội đi ra ngoài

“Sao vậy?chuyện gì mà cao hứng như thế?”

Tiểu béo hưng phấn cười không ngừng, không nói tiếng nào, chỉ kéo Tiêu Minh Yên đi đến ngoại viện

“Làm gì mà thần thần bí bí vậy?nói cho tiểu cô cô biết, lát nữa ta sẽ bảo Tần tỷ tỷ ngươi làm bánh sữa cho ngươi ăn” Tiêu Minh Kiểu dụ dỗ nhưng tiểu gia hỏa này hôm nay vô cùng kín miệng, làm thế nào cũng không nói. Nàng mất hứng nhéo nhéo mặt hắn

Vừa ra cửa đã thấy Tiết Phong vẻ mặt căng thẳng đứng đợi, nàng liền đảo tròng mắt, hiểu ra. Nhớ tới những lễ vật kỳ lạ mà ngày thường Tiêu Minh Yên nhận được, khóe miệng nàng co rút, có chút không dám nhìn xe ngựa phủ kín vải đó sau lưng nam nhân kia. Đừng nói là heo rừng nha

Nhìn hôn thê trang phục lộng lẫy, Tiết Phong mở to mắt, hai tai đỏ ửng, có chút khẩn trương xoa xoa hai tay “Minh Yên, ta…có lễ vật muốn tặng ngươi”

Nàng mời khách không nhiều nhưng lại có rất nhiều người muốn tạo quan hệ mà đến tặng quà, Tiêu Minh Yên có chút thẹn thùng, nhẹ giọng nói “sao không vào trong?”

“Ở đây xem đi’Tiết Phong nhìn nàng, nhỏ giọng “ta muốn tất cả mọi người hâm mộ ngươi”

Hâm mộ? Tiêu Minh Yên sững sờ

Tiêu Minh Kiểu ở bên cạnh đã không nhịn được, nghiêng đầu hỏi ‘rốt cuộc là gì?tỷ phu, ngươi đừng thừa nước đục thả câu nữa”

Một tiếng tỷ phu của nàng khiến Tiết Phong tâm hoa nộ phóng, cười ngây ngốc “là…ngươi tới xem đi’ nói xong kéo tay Tiêu Minh Yên đi đến cạnh xe ngựa, ý bảo nàng tự mình kéo xuống vải đỏ đang che kín chiếc xe

‘Là tuyết hươu. Lão thiên ah, là một con tuyết hươu nha” Quần chúng vây xem lập tức sôi trào.

Tiêu Minh Kiểu nhìn còn hươu toàn thân trắng như tuyết không một tia tạp sắc, mở to hai mắt “là tuyết hươu trong truyền thuyết ah”

“Kiểu Kiểu”

Bên tai đột nhiên vang lên

thanh âm khiến nàng hoàn hồn, thấy là Vệ Cảnh đến liền kích động kéo hắn, nói “tyết hươu. Vệ Cảnh, ngươi mau nhìn đi, là thánh linh tuyết hươu truyền thuyết trăm năm khó gặp nha. Thật đẹp”

Vệ Cảnh nghiêng đầu cười, nhìn nàng ‘ngươi thích?”

Tiêu Minh Kiểu trịnh trọng gật đầu, hai mắt như phát quang ‘đương nhiên thích, nghe nói ăn rất ngon nha”

Vệ Cảnh: “…”

Vì tuyết hươu hiếm thấy mà Tiêu Minh Yên được vô số người hâm mộ

Tiêu Minh Kiểu rất cao hứng, cũng bắt đầu tín nhiệm Tiết Phong

Nhưng ngay lúc nàng định cùng Vệ Cảnh vào cửa thì trong đám đông đột nhiên lao ra một người, bổ nhào trước mặt bọn họ, gào khóc “Thế tử, cầu ngài cứu phu nhân đi. Dù sao đó cũng là thân nương của ngài, ngài không thể trơ mắt nhìn nàng chết ah”

Tất cả mọi người đều sững sờ

“Ngài là miếng thịt rớt xuống trên người phu nhân, phu nhân trước giờ đều thương ngài nhất, ngài sao có thể…có thể vì để người khác vui mà ngay cả đại phu cũng không chịu mời cho nàng chứ. Nàng hiện giờ hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, van cầu ngài mau trở về thăm nàng một chút. Lão nô cầu ngài” phụ nhân trung niên kia ăn mặc theo kiểu ma ma, vừa nói vừa khóc, bộ dáng cực kỳ thương tâm

‘Chẳng lẽ bà tử này đang nói tới Định Quốc công phu nhân? nàng thế nào?’

‘Nghe giống như là sinh bệnh, mà Định Quốc công Thế tử lại không chịu mời đại phu?”

“Không thể nào? như vậy thật nhẫn tâm nha. Định Quốc công Thế tử nhìn cũng không phải là kẻ bất hiếu”

‘Nhưng người khác mà bà tử này nói không phải là…”

“Xuỵt, đừng nói liều.”

Tiếng bàn tán xôn xao khiến Tiêu Minh Kiểu đang kinh ngạc liền hồi thần, nhìn phụ nhân trước mắt hiển nhiên là muốn tới gây sự, giận tím mặt “người tới, bắt kẻ bụng dạ khó lường lại cho ta”

Đám đông sững sờ. Vệ Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng, lãnh ý trong mắt được thay thế bằng sự vui vẻ

“Ai không biết Định Quốc công là do nương của Vệ Cảnh quản lý, dù trước kia nàng vì phạm sai mà bị Định Quốc công cấm túc nửa tháng nhưng lúc này cũng đã sớm xong, sao có thể ngã bệnh lại không mời được đại phu? ta thấy ngươi rõ ràng là muốn nhằm vào Phúc vương phủ chúng ta, nếu không đã không chọn lúc khác mà nhằm ngay ngày sinh thần của a tỷ ta mà đến gây sự” tiểu cô nương cười lạnh “người tới, thẩm tra rõ cho ta. Ta muốn xem rốt cuộc là cẩu vật nào không sợ chết, dám tới trêu chọc Phúc vương phủ ta”

Ma ma kia ngây người. Sự tình không giống như phu nhân nha. Nàng rõ ràng đã nói chỉ cần mình đến gào khóc, người khác sẽ biết Thế tử vì muốn nịnh nọt Phúc vương phủ mà không để ý tới sống chết của mẹ đẻ, là kẻ bất hiếu. Nhưng sao nàng đã nói hết lời, lại từ trung bộc lo lắng cho phu nhân lại trở thành cẩu vật tìm cớ gây sự với Phúc vương phủ?

“Ta không có, ta không phải..Ta chỉ là…Quận chúa, ngài không thể làm thế. Phu nhân chúng ta là bà bà tương lai của ngài, ngài không thể nhẫn tâm như thế ah” dù tình huống có ngoài dự đoán nhưng ma ma này đã trải qua nhiều tranh đấu trong hậu trạch, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, lăn lộn kêu gào “phu nhân nhà ta bị Quốc công gia phạt nên hiện giờ không thể mời đại phu cũng bởi vì ngài. Ta, ta biết ngài là quận chúa hoàng thất, ta cũng không dám chọc ngài không vui, chỉ là mạng người quan trọng, van cầu ngài nói với Thế tử một tiếng, để hắn mời đại phu khám cho phu nhân đi”

Vài câu ngắn ngủi lại chứa đựng rất nhiều thông tin. Không chỉ nửa che đậy nửa hé lộ An Nhạc quận chúa đã giao thủ cùng Định Quốc công phu nhân, An Nhạc quận chúa dùng cường quyền mà chiến thắng, còn ám chỉ Vệ Cảnh không chịu mời đại phu cho Định Quốc công phu nhân là do Tiêu Minh Kiểu bày mưu đặt kế, đồng thời dội nước bẩn lên hai người

Tiêu Minh Kiểu giận đến muốn cười, nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng nói với Vệ Cảnh ‘nương ngươi đây là muốn lật trời ah. Lâu như thế không có động tĩnh, còn tưởng nàng đã an phận, hóa ra là đang ủ mưu chờ ngươi nhảy vào ah”

Cát thị không chỉ chỉ trích Vệ cảnh bất hiếu mà còn ngầm nói hắn vì thấy người sang bắt quàng làm họ mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, ngay cả mẹ đẻ cũng bỏ mặc, chẳng khác nào súc sinh


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện