Việc đã đến nước này, Mộc Linh Đang cũng không giấu giếm nữa. Nàng che ngực đang đau nhức không thôi vì trúng phải một đá của Tiêu Trường Quy, lau vết máu bên môi, dựa vào tường, nhàn nhạt kể lại chân tướng sự việc
Mộc Linh Lung vì tìm dược cho Tiêu Trường Quy lại gặp trận lũ bất ngờ mà bị trọng thương, lâu không về nhà. Mộc Linh Đang vô cùng lo lắng, chờ được một tháng thì không thể chờ được nữa, quyết định đi tìm nàng. Tiêu Trường Quy cũng yên lặng ôm nhi tử còn trong tã lót đi theo. Nhà của Mộc Linh Lung ở Vân Thủy thôn dưới chân núi, vị trí vô cùng hẻo lánh, mà ba người đi lúc trời còn chưa sáng nên hàng xóm láng giềng đều không hay biết. Ba người men theo dấu vết Mộc Linh Lung để lại, tìm đến nơi mới biết có lũ bất ngờ. Tiêu Trường Quy nghe được tin dữ liền bị đả kích lớn, nổi điên như biến thành một người khác nhưng trong họa được phúc, nhờ Mộc Linh Lung chữa trị thời gian qua mà lúc này hai mắt đã nhìn rõ hơn. Hắn không chịu tin là Mộc Linh Lung đã chết, tìm kiếm thật lâu, cuối cùng tìm được một thi thể mặc xiêm y của Mộc Linh Lung nhưng vì ngâm trong nước quá lâu mà không nhận diện được…
“Cho nên a huynh cho rằng Mộc tỷ tỷ đã chết, mới…”Tiêu Minh Kiểu đau lòng nhìn huynh trưởng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn “khó trách khi đó chúng ta tìm được ngươi ở dưới chân núi Tiểu Lang, ngươi lại thương tâm đến vậy”
Thu gia nguyên quán ở Thanh Châu, là nhà ngoại tổ mẫu của Tiêu Minh Kiểu. Thu lão phu nhân đã lớn tuổi, thân thể không được tốt, trước khi chết vẫn ở tại tổ trạch, không theo Thu tả tướng đến kinh thành. Năm năm trước, Phúc vương mang ba hài tử đến chúc thọ lão nhân gia nàng, trên đường gặp phải ám sát. Hôm đó mưa lớn tầm tã, đường núi dốc đứng, tình hình vô cùng nguy hiểm. Tiêu Minh Kiểu trời sinh thần lục, có thể tự bảo vệ, Tiêu Trường Quy vì bảo vệ Tiêu Minh Yên mà vô ý rơi xuống vách núi, Phúc vương lại bị thương, mệnh nguy trong sớm tối. May nhờ thuộc hạ cơ trí đi tìm viện binh,nguy cơ mới được giải trừ. Sau khi đưa Phúc vương đến Thu gia chữa trị, hộ vệ Phúc vương phủ lập tức chia nhau đi tìm cứu Tiêu Trường Quy nhưng dưới vách núi kia là sông sâu chảy xiết, lại chảy qua rất nhiều địa phương, mọi người tìm cả tháng cũng không tìm được người. Khi đó mọi người đều nói Tiêu Trường Quy đã bị giết hại nhưng Phúc vương và tỷ muội Tiêu Minh Yên không chịu từ bỏ, nói là sống phải thấy người chết phải thấy xác. Vì thế ba cha con ở lại Thanh Châu, tìm kiếm suốt một năm mới tìm được Tiêu Trường Quy thân hình gầy yếu, chật vật đến cực điểm, còn ôm một hài tử còn trong tã lót..
Tiểu Lang sơn? Chính là ngọn núi mà nàng đi hái thuốc rồi gặp phải cơn lũ bất ngờ. Mộc Linh Lung không nhịn được nữa, chôn sâu đầu vào ngực Tiêu Trường Quy . Hóa ra từ đầu tới cuối hắn chưa từng phụ nàng.
Nhớ tới năm đó mình hôn mê nhiều ngày tỉnh lại, nhìn thấy muội muội vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Nàng gần như không thở nổi, cắn chặt môi, hồi lâu ngẩng đầu nhìn Mộc Linh Đang, thì thào ‘thi thể kia…”
“Là ta tạo ra” trong mắt tỷ tỷ rốt cuộc cũng bùng lên lửa giận, Mộc Linh Đang nhìn thấy mà tim đau nhức, ánh mắt vẫn tham lam nhìn người duy nhất trên thế gian đã cho nàng ấm áp và hi vọng “nghe nói ngươi đã chết, ta và hắn đều phát điên. Ta không còn tâm trạng để chiếu cố cha con bọn họ một mù một là trẻ con, liền bỏ bọn họ mà đi tìm ngươi. Trời xanh rủ lòng thương, ngươi được người đi ngang qua hảo tâm cứu, ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi. Nhưng mà, a tỷ, nhìn ngươi toàn thân bị thương nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, ta rất đau lòng, liền thấy hận hắn. Nếu không phải vì hắn, ngươi sao có thể biến thành như vậy. Ngày đó ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại, ngươi vừa tỉnh lại đã hỏi hai cha con bọn họ có tốt không, khi đó ta cười, trong lòng lại nghĩ: ta sẽ không để ngươi lại nhìn thấy người kia. Vì thế ta lấy xiêm y cũ của ngươi, cả đêm đào một nữ thi ở mộ địa sau núi, thay quần áo cho nàng, sau đóném ở đoạn đường mà hắn sẽ đi qua”
“Ngươi đúng là đồ điên” Tiêu Minh Kiểu không nghe được nữa, hai mắt đỏ hồng,xông lên, tát cho nàng một cái ‘ngươi nói ngươi yêu Mộc tỷ tỷ nhưng mọi thống khổ nhiều năm qua của nàng đều do ngươi một tay tạo thành. Ngươi là một bạch nhãn lang, khốn kiếp”
Mặt của Mộc Linh Đang lập tức sưng lên, ngã ngồi xuống đất, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt sợ hãi lại như ở trong mộng “ta không có…ta yêu tỷ tỷ như vậy, ta chỉ muốn nàng rời xa thống khổ, vĩnh viễn sống vui vẻ” nói xong không đợi mọi người có phản ứng, vội nhìn về phía Mộc Linh Lung, rơi lệ nói ‘a tỷ, ta yêu ngươi. Vì ngươi, cái gì ta cũng có thể làm. Ta chỉ muốn cho ngươi hạnh phúc, ta chỉ là không muốn ngươi bị tổn thương nữa”
Mộc Linh Lung không còn khí lực để khóc, đờ đẫn nhìn Mộc Linh Lung, cả người mơ hồ ‘nhưng vì yêu của ngươi mà ta phải sống thống khổ nhiều năm như thế” nàng cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đau, cuộn người thành đoàn trong lòng Tiêu Trường Quy, giống như không thể đối mặt với sự thật đáng sợ này “nếu có thể…nếu có thể, ta thật hi vọng chưa từng gặp được ngươi, cũng không có cứu ngươi’
Mặt của Mộc Linh Đang trắng bệch, ngơ ngác nhìn Mộc Linh Lung, giống như đã bị rút hết toàn bộ sức lực và tinh thần, không thể nói nên lời.
Tiêu Trường Quy ánh mắt hung ác nhìn nàng, nếu không phải vì hai tay bận ôm Mộc Linh Lung, hắn đã xông lên giết nàng
Phúc vương vốn luôn im lặng, lúc này xoa xoa thái dương nói ‘người đến, đem nàng…”
“Hóa ra những gì ta làm lại khiến a tỷ tức
Mọi người ngẩn ra, Tiêu Minh Kiểu vội tiến lên nhìn, phát hiện trên bụng nàng cắm một thanh dao găm nhỏ, máu tươi tuôn ra ồ ạt, nhuỗm đỏ toàn thân nàng
Đúng là tự sát !
Mộc Linh Lung ngơ ngẩn, khi nhìn thấy Mộc Linh Đang toàn thân nhiễm máu, thân thể lập tức run lên, trong đầu không ngừng hiện lên từng chuyện, từng chuyện bọn họ đã trải qua cùng nhau trong những năm qua, nàng cắn chặt môi, cuối cùng vẫn xông lên, cầm chặt tay nàng ta, gọi ‘Tiểu Thất”
Ánh mắt ảm đạm của Mộc Linh Đang trong nháy mắt bừng sáng lên, rơi lệ, tham lam nhìn khuôn mặt trước mắt, cố ngẩng đầu lên, áo p vào tai nàng, nói những lời cuối cùng ‘bột phấn màu xanh kia là ta tự nghiên cứu ra, không liên quan gì tới nữ nhân kia. Ngươi đừng sợ, nàng không thể nào dây dưa ngươi được nữa, vì nàng đã chết, là ta tự tay giết nàng, chính là lần chúng ta ngoài ý muốn gặp nàng ở Hạ Châu vào nửa năm trước”
Mộc Linh Lung sửng sốt, Mộc Linh Đang cười nhắm mắt lại.
Nữ nhân kia là biểu muội kiêm sư muội của cha nàng, rắp tâm bất chính, thân thủ lại rất tốt. Nàng ta vẫn luôn muốn di vật phụ thân nàng lưu lại. Phụ thân giấu nàng ở Thủy Vân thôn hẻo lánh, một mình xông pha bên ngoài là vì muốn đảm bảo an toàn cho nàng. Mấy năm qua nàng chỉ dùng tên giả Lâm Lung, không dám dùng tên họ thật cũng vì sợ nàng ta tìm được, không ngờ…
Tất cả thống khổ giãy dụa cuối cùng lại dốn thành một tiếng gọi ‘Tiểu Thất’, ngay sau đó Mộc Linh Lung cảm thấy trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh
Sau hôm đó, Mộc Linh Lung bệnh nặng một trận. Nhưng mọi thống khổ cũng dần dần trôi theo thời gia, có sự chăm sóc của Tiêu Trường Quy và tiểu béo, cùng sự quan tâm của mọi người trong Phúc vương phủ, nàng rốt cuộc cũng dần bình phục.
Hôm nay, Mộc Linh Lung bệnh nặng vừa khỏi, rốt cuộc cũng có thể xuống giường. Mới sáng sớm tinh mơ, hũ nút Tiêu Trường Quy, tay dắt thê tử, tay dắt nhi tử đi đến trước mặt béo lão cha nhà mình, nói đúng ba chữ ‘muốn thành thân” Có dược của Mộc Linh Lung, tình huống của hắn gần đây đã chuyển biến tốt đẹp. Tuy trong thân thể vẫn tồn tại hai tính cách nhưng phản ứng cũng dần bình thường, không cực đoan như trước.
Phúc vương thấy nhi tử chủ động nói chuyện với mình, liền kích động ném lồng chim trong tay qua một bên, rơi lệ, vui mừng nói ‘được. Nhất định được”
Tiểu béo vỗ tay hoan hô, ôm lấy đùi Mộc Linh Lung, gọi ‘mẫu thân”. Hắn vốn thích vị Lâm tỷ tỷ này, nghe nói nàng là thân nương của mình liền cao hứng vô cùng, mấy ngày này đi đường mà như bay. Hắn cũng từng hỏi Mộc Linh Lung vì sao trước giờ không ở cạnh hắn, sau khi nghe nàng giải thích, liền an tâm
Mộc Linh Lung không ngờ nhi tử dễ dàng tiếp nhận mình như vậy, cũng không ngờ Phúc vương không để ý xuất thân thấp hèn của nàng, vừa cảm động lại thấy bất an
Giống như biết nàng đang nghĩ gì, Phúc vương cười tủm tỉm nói ‘Linh Lung yên tâm, hôm nào phụ vương sẽ cho ngươi một thân phận cao quý, đến lúc đó không ai dám nói gì ngươi”
Hóa ra là thế
Tiêu Minh Kiểu cũng đi tới, khoác cánh tay nàng, cười nói “tiếc là thời gian không kịp, nếu không tẩu tẩu cùng ta và tỷ tỷ xuất giá cùng một ngày, nhất định sẽ rất vui”
Tiểu cô nương ghét hận Mộc Linh Đang, đối với Mộc Linh Lung chỉ có cảm kích và thương tiếc. Nếu không có nàng ấy, a huynh của nàng đã sớm không còn rồi, tiểu béo cũng không có cơ hội có mặt trên đời này, cho nên đã sớm âm thầm quyết định, đối đãi với nàng ấy như thân tỷ tỷ. Thực ra nàng cũng đã làm được, trừ Tiêu Trường Quy và nhi tử, hiện Mộc Linh Lung có quan hệ thân thiết với nàng nhất
“Ta nhớ còn có bảy ngày?” Mộc Linh Lung bệnh nặng một trận, gầy yếu hơn nhiều, thần sắc lại rất nhu hòa
Tiêu Minh Kiểu gật đầu, đang muốn nói gì đó lại thấy béo lão cha nhà mình đang tươi cười liền đơ lại,cúi đầu gầm gừ một tiếng