Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 75


trước sau

75

Biết béo lão cha không bỏ được mình và tỷ tỷ, Tiêu Minh Kiểu liền buông cánh tay Mộc Linh Lung ra, đi đến bên cạnh hắn, chọt chọt vào cái cằm ngấn mỡ của hắn ‘phụ vương?”

Nghĩ tới bảy ngày nữa hai khuê nữ đều trở thành người nhà người ta, trong lòng Phúc vương liền thấy chua xót, ngực khó chịu, hốc mắt cay, quay đầu không thèm nhìn nàng, bộ dáng vừa quật cường vừa đáng thương

Tiêu Minh Kiểu cảm thấy buồn cười, nhéo nhéo vai hắn “a tỷ thành thân, không phải còn có ta sao, ngươi buồn làm gì. Vui vẻ lên đi, cười một cái đi”

“Cười cái gì mà cười, không phải ngươi cũng thành thân sao?’ Phúc vương càng nghĩ lòng càng chua xót “bổn vương nhọc nhằn nuôi lớn cải trắng lại bị heo ăn ah:

Tiêu Minh Kiểu cười ra nước mắt “Tiết tỷ phu là heo nhưng Vệ Cảnh không phải, hai ta chỉ là giả thành thân, mấy tháng sau ta sẽ trở lại”

Trở lại cái cọng lông á. Có tiểu tử bụng đen như mực kia, ngươi đừng mong trở về. Phúc vương âm thầm bi thương, lại những lời đại khuê nữ nói với mình sau khi xử lý xong chuyện của Mộc Linh Đang, trong lòng càng thêm khổ sở

“Hôn sự của Kiểu Kiểu và Vệ Cảnh…thuận theo nàng đi. Bà tử kia không chỉ ô miệt Vệ mà ô miệt cả nàng, nhưng nàng chỉ thấy hắn bị ủy khuất, không hề quan tâm đến mình cũng bị dội nước bẩn. Nàng đối với biểu đệ và những bằng hữu khác đều tốt nhưng ta chưa từng thấy nàng quan tâm ai đến quên cả bản thân như thế. Cho nên, phụ vương, Kiểu Kiểu e là cũng thích Vệ Cảnh, chẳng qua chưa thông suốt, chưa nhận ra mà thôi”

Dù Phúc vương bị hành động của Vệ Cảnh làm dao động, không cự tuyệt lời cầu hôn của hắn, lại muốn tìm hiểu tâm ý của tiểu khuê nữ rồi mới quyết định nhưng sự thật trước mắt lại khiến hắn không thể tiếp nhận. Kiểu Kiểu còn nhỏ như vậy, biết cái gì là thích chứ, tất cả đều là ảo giác. Ảo giác mà thôi

Tiêu Minh Yên cảm thấy suy nghĩ của hắn rất buồn cười, thật ra nàng còn không muốn Tiêu Minh Kiểu gả cho Vệ Cảnh hơn cả hắn, nhưng nàng biết được trong biển người mênh mông tìm được một ngườ ithích mình và mình cũng thích người ta là chuyện không dễ dàng gì. Vệ Cảnh lòng dạ quá sâu khiến nàng không yên tâm nhưng tình ý hắn đối với muội muội lại là thật, mà muội muội dù trì độn thế nào thì cũng có một ngày thông suốt, dù thế nào, nàng cũng hi vọng sau này muội muội sẽ không hối hận

Phúc vương hiểu ý của khuê nữ, cũng biết nàng nghĩ thế không sai nhưng mà…hiểu là một chuyện, tiếp nhận lại là chuyện khác

Tiêu Minh Kiểu lại không biết béo lão cha nhà mình đang rối rắm cái gì, thấy hắn vừa nghe lời mình nói, sắc mặt càng thêm khó coi, liền vỗ vai hắn, nói “phụ vương ngoan, đừng cố tình gây sự”

Phúc vương á khẩu. Nếu không phải vì muốn vùng vẫy lần cuối, không muốn để tiểu khuê nữ thông suốt quá nhanh khiến tiểu tử Vệ Cảnh kia được lợi thì hắn đã hét ầm lên: ai cố tình gây sự? cố tình gây sự là thế giới này

Trấn an béo lão cha xong, Tiêu Minh Kiểu liền đi tìm Tần Vu

Mấy ngày nay ở nhờ Phúc vương phủ, Tần Vu luôn rất an phận, cũng hiếm khi ra cửa. Nàng vốn cho rằng sau sinh thần của Tiêu Minh Yên, Giang Bắc Tần gia sẽ lại phái người đến đón nàng về nhưng đến giờ vẫn không thấy động tĩnh nào, điều này làm nàng có chút bất an

Tiêu Minh Kiểu lại cười hì hì khuyên nhủ “yên tâm đi, nếu bọn họ dám đến, tới một người ta giết một người, tới hai người ta giết cả đôi. Hơn nữa biểu ca ta không phải đang tìm cách giúp ngươi hoàn toàn thoát khỏi Tần gia sao, gây sự là chuyện hắn thạo nhất, chúng ta ngồi chờ tin tốt đi”

Gần đây trong nhà bận rộn, nàng không có tinh lực để xử lý chuyện của Tần Vu nhưng nàng đã hứa thì không thể nuốt lời, cho nên chuyện này liền nhờ đến Thu Linh. Tần Vu cũng coi như là đồng minh của mình, Thu Linh lập tức đáp ứng, mấy ngày nay không đến Phúc vương phủ cũng vì xử lý chuyện này

Vì thế Tần Vu cảm thấy rất ngại. Nàng biết Thu Linh vốn muốn giành được tâm của mỹ nhân trước khi Tiêu Minh Kiểu và Vệ Cảnh thành thân, sau đó tìm cách giải quyết chuyện phiền toái trong nhà Vệ Cảnh, cuối cùng là chờ bọn họ hòa ly rồi cưới tiểu cô nương về nhà nhưng vì chuyện của nàng, hiện tại hắn chỉ có thể nằm mơ tới chuyện này. Tuy nhiên ngại thì ngại, có tiện nghi mà không chiếm là kẻ ngốc, huống chi tiện nghi này còn liên quan đến đại sự cả đời, nàng biết rằng nếu quay về Tần gia, kết cục của nàng là sống không bằng chết. Cho nên dù thấy có lỗi, nàng cũng không khuyên Thu Linh từ bỏ việc này mà tập trung theo đuổi người trong lòng, quan trọng nhất là nàng không dám đắc tội biểu ca tâm tư đen tối nhà mình.  Nghĩ tới Vệ Cảnh chỉ có đối với Tiêu Minh Kiểu mới bày ra thái độ ôn hoàn, Tần Vu càng thêm quyết tâm, dù sao có hắn, Thu Linh cũng không thể giành được tâm của mỹ nhân, chi bằng để hắn kiếm chuyện làm mà quên đi sự thật đau lòng này

Tiêu Minh Kiểu lại không biết những điều này, mấy ngày qua nàng bận rộn vô cùng, hôm nay mới rảnh mà đến tìm Tần Vu chơi đùa. Vừa vào cửa đã ngửi được mùi thơm nồng nặc, ánh mắt lập tức sáng lên, nhanh chóng đi tới phòng bếp nhỏ “A Vu, ngươi đang làm món ngon gì vậy? thơm quá”

“Quận chúa? Ngươi chờ một chút, rất nhanh sẽ xong’Tần Vu ở trong bếp nói vọng ra, Tiêu Minh Kiểu liền vỗ bụng đáp ứng

Đúng lúc này, một nha hoàn đến thông báo “Quận chúa, Vệ thế tử đến”

Tiểu cô nương vô thức đáp ‘mời hắn vào đây, đã mấy ngày rồi không gặp hắn’

Nha hoàn lĩnh mệnh mà đi, Tiêu Minh Kiểu bỗng dưng nhớ ra gì đó, vội gọi “không, đừng để hắn vào” nhưng nha hoàn đã đi xa

Tiểu cô nương mím môi, thu hồi nụ cười trên mặt. Nhớ tới hắc y nhân ôm tiểu béo trở về ngày hôm đó, lại nhớ tới Hành Cáp nói hắn chính là hắc y nhân mà nàng nhìn không rõ ở sân Vệ Cảnh vào tối hôm đó, trong lòng liền thấy đau buồn. Vệ Cảnh chưa từng nói cho nàng biết bên cạnh hắn có người lợi hại như vậy, dù nàng không có hỏi qua nhưng mà…Nàng cảm thấy mất hứng, cứ tưởng bọn họ là bằng hữu tốt không giấu nhau việc gì, nào ngờ hắn lại có rất nhiều chuyện mà nàng không biết, hơn nữa hắn cũng không định nói cho nàng biết.

“Hoa lê tô vừa ra lò đây. Quận chúa, sao vậy? nhìn có vẻ mất hứng nha” Tần Vu bưng một đĩa hoa lê tô vàng

óng từ trong bếp đi ra, thấy vậy liền hỏi

“Không có gì…” Tiêu Minh Kiểu hoàn hồn, không tự nhiên xoay người, nhìn thấy đĩa hoa lê tô, mới tươi cười nói ‘thơm quá”

Ngày ngày ở trong phòng rất nhàm chán, Tần Vu liền nấu ăn giết thời gian, lại thấy Tiêu Minh Kiểu thích những món mình làm, trong lòng càng vui, đang tính nói chuyện thì thấy một người đang bước tới.

Áo xanh cao ngất, ngọc dung trắng nõn, đúng là Vệ Cảnh.

Tiêu Minh Kiểu cũng nhìn thấy hắn

Nam nữ sắp thành thân, không nên gặp mặt lại thêm mấy ngày qua Mộc Linh Lung bệnh liệt giường, nàng sợ nàng ấy thương tâm quá độ sẽ xảy ra chuyện không hay nên liên tục ở nhà, không có ra ngoài vì thế đã nhiều ngày rồi không gặp Vệ Cảnh, cũng không có cơ hội hỏi chuyện của Dạ Ninh, giờ hắn chủ động đến cửa, dù trong lòng nàng không được tự nhiên, cũng không nói gì, thần sắc rầu rĩ nhìn hắn sau đó quay đầu sang chỗ khác

“Kiểu Kiểu, biểu muội” Vệ Cảnh thấy vậy có chút buồn cười cũng có chút lo lắng, tiểu cô nương xem ra tức giận không ít ah

“Biểu ca, sao ngươi tới đây? ah, vừa lúc ta có làm hoa lê tô, ngươi có muốn dùng một chút không?” Tần Vu phát hiện hai người không thích hợp, dè dặt đề nghị

“Xem ra ta tới đúng lúc” Vệ Cảnh ngữ điệu ôn hòa nhưng lời nói lại không khách khí “có điều ta nghe nói hoa lê tô này phối với trà là là tuyệt phối, không biết biểu muội có chuẩn bị thứ này không?”

Yêu cầu thật nhiều ah. Nhưng Tần Vu không dám đắc tội hắn, trong lòng khinh bỉ, ngoài mặt vẫn đi chuẩn bị trà lá bỏ đi cho hắn

Người chướng mắt đã đi, Vệ Cảnh lúc này mới đi đến cạnh Tiêu Minh Kiểu, đưa tay chạm vào bàn tay mềm mại của nàng “tức giận sao?”

Tiêu Minh Kiểu đương nhiên là giận. Dù là ai, đối xử với người khác hết sức chân thành mà người ta lại có chuyện giấu mình, trong lòng cũng sẽ không thoải mái.Nàng rụt tay lại, không nhìn hắn, chỉ bưng hoa lê tô đi đến đình nghỉ mát cách đó không xa

Vệ Cảnh vội đuổi theo, vừa vào trong đình ngồi xuống đã áy náy nói “ngươi đừng giận, là ta sai, ta nhận lỗi với ngươi. Ta không nên giấu ngươi chuyện Dạ Ninh, có điều…”

Tiểu cô nương dõng tai lên, bàn tay nhỏ bé vô thức đặt lên đĩa hoa lê tô vừa ra lò, bị nóng vội vàng rụt lại, đưa lên môi thổi thổi

Vệ Cảnh buồn cười lại thấy trong lòng có chút ngứa ngáy, tiếp tục nói “chỉ là ta đã đáp ứng với tổ mẫu, sẽ không nói cho bất kỳ ai về sự tồn tại của bọn họ”

Vì sao?Tiêu Minh Kiểu suýt chút nữa đã lên tiếng hỏi nhưng nghĩ tới mình còn đang giận, vội vàng ngậm miệng

“Trừ Dạ Ninh, bên cạnh ta còn có mười một ám vệ họ Dạ, bọn họ đều là tổ mẫu để lại cho ta. Lão phu nhân biết mẫu thân ta hận ta, cha ta chán ghét ta, sợ ta không thể bình an sốt sót nên âm thầm tìm mười hai cô nhi, mời người huấn luyện bọn họ trở thành ám vệ ở bênh cạnh làm bạn đồng thời bảo vệ ta. Khi tổ mẫu qua đời, ta vẫn còn nhỏ, không thể tự vệ, nàng sợ ta không cẩn thận làm lộ ra thì chỗ dựa duy nhất này cũng mất đi, vì thế trước lúc lâm chúng đã bắt ta thề, tuyệt đối không nói sự tồn tại của đám người Dạ Ninh với bất kỳ ai” nhớ tới tổ mẫu thật lòng yêu thương mình, vẻ mặt của hắn nhu hòa hẳn, trong mắt lộ ra vẻ hoài niệm

Hắn nói xong nhìn về phía tiểu cô nương, thấy sắc mặt nàng đã khá hơn nhưng vẫn có chút không được tự nhiên, liền đi tới gần, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, nói tiếp “hơn nữa Dạ Ninh bọn họ những năm qua luôn ở ngoài giúp ta xử lý chuyện Thính Âm các, rất hiếm khi ở bên cạnh ta. Đối với ta, bọn họ làm bạn nhưng lại không thấy được, còn ngươi lại không như thế. Kiểu Kiểu, ngươi mỗi ngày đều đến thăm ta, nói chuyện với ta, chơi cùng ta, khiến ta cười. Ngươi làm ta có cảm giác mình còn sống, làm ta thấy ngoài việc tìm cách sống sót thì còn có ý nghĩa khác. Cho nên…ta không nói cho ngươi biết tồn tại của bọn họ là vì lời trăn trối của tổ mẫu, cũng là vì ta sợ ta nói ra, ngươi cảm thấy ta không có cô độc, không đến tìm ta nữa”

Tiêu Minh Kiểu sửng sốt, hồi lâu mới quay đầu, nhỏ giọng lầm bầm ‘vậy bây giờ ngươi nói, chẳng phải làm trái lời thề với tổ mẫu ngươi sao?”

Vệ Cảnh mỉm cười, hai mắt sáng lên, nhìn nàng “không giận ta nữa?’

Không biết sao nàng lại cảm thấy mặt nóng lên, vội rút tay lại “ta hỏi ngươi trước”

“Là ta sai”thanh âm Vệ Cảnh cực kỳ ôn nhu “ta đã hứa với tổ mẫu không nói về sự tồn tại của Dạ Ninh bọn họ cho người khác biết, trừ thê tử tương lai mà ta nguyện ý giao phó tính mạng. Cho nên, Kiểu Kiểu yên tâm đi, tổ mẫu sẽ không trách ta”

Thê tử tương lai mà hắn nguyện giao phó tính mạng? Tiêu Minh Kiểu nghe mà tim đập liên hồi, lại không nói ra lời

“Cho nên, Kiểu Kiểu còn giận ta sao?”

Nàng hoàn hồn, há hốc mồm, hồi lâu đột nhiên đưa tay lên che mặt, cười toe toét. Nàng không biết vì sao mình lại cao hứng như thế, có điều nàng cảm thấy rất vui. Cười đủ mới giả vờ liếc hắn một cái “nể mặt tổ mẫu ngươi, bản quận chúa đại nhân có đại lượng, miễn cưỡng tha thứ cho ngươi. Hừ, còn chuyện gì nữa không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện