Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 85


trước sau

85

Đưa đi tiểu béo đi, Tiêu Minh Kiểu trở về phòng nghỉ ngơi, vừa rửa mặt xong định đi nằm thì Châu Nhi bưng vật gì đó đến

“Quận chúa, đây là trà gừng táo đỏ do phòng bếp đưa tới”

Tiêu Minh Kiểu ngạc nhiên ‘trà gừng táo đỏ? Ta đâu có nói muốn uống, ai đưa tới?”

“Ta còn tưởng là Quận chúa phân phó, hóa ra là không phải sao?’ Châu Nhi nghi hoặc. Nàng đương nhiên sẽ không để Tiêu Minh Kiểu ăn thứ không rõ lai lịch, nói xong liền định thu dọn nhưng sắp ra cửa lại bị tiểu cô nương gọi lại

“Đợi chút, ta biết là ai đưa rồi”

Nhớ tới nữ tử xinh đẹp phát hỏa với mình sau đó đoạt lấy trái vải bỏ đi,Tiêu Minh Kiểu khóe miệng cong lên, trong lòng vô cùng tò mò. Nói không tức giận là giả, vô duyên vô cớ bị người ta mạo phạm, ai có thể cao hứng được chứ nhưng nếu nói tức giận quá mức thì không phải. Dù không hiểu được cơn tức của Dạ Tuyết nhưng suy cho cùng nàng cũng là vì nghĩ cho thân thể của mình, chỉ là không biết được nguyên nhân vì thế so với không thích thì hiếu kỳ nhiều hơn. Tuy nhiên Dạ Tuyết là người của Vệ Cảnh nên nàng không tìm hiểu sâu, vì thế đã để cho Dạ Tuyết đi, có điều hôm nay…

Nhìn chén trà nóng hổi trong tay Châu Nhi, lại nghĩ tới thái độ cổ quái của Dạ Tuyết đối với mình, nàng liền nhận lấy chén canh, sau đó phân phó Châu Nhi ‘đi gọi Dạ Tuyết tỷ tỷ đến đây, ta có lời muốn nói với nàng. Ngươi nói với nàng, nếu nàng không đến, ta sẽ không uống chén trà gừng này, còn nữa, sáng mai ta sẽ ăn băng, ít nhất là hai chén lớn”

Dạ Tuyết ẩn trên nóc nhà quan sát, nghe vậy đơ người. Thấy Châu Nhi lĩnh mệnh mà đi, những người khác trong phòng cũng đã ngoài, nàng trầm mặc một lát, cuối cùng nhảy xuống, từ cửa sổ nhảy vào

Tiêu Minh Kiểu nhìn nàng bày ra vẻ mặt thối, chợt có cảm giác buồn cười “ngươi tới rồi, ngồi đi”

Dạ Tuyết nhìn nàng, hồi lâu quỳ một chân trên đất, nhận tội “thuộc hạ mạo phạm phu nhân, thỉnh phu nhân trách phạt” thần sắc thật sự hối lỗi nhưng cũng rất bất mãn đối với Tiêu Minh Kiểu

“Ta không phạt ngươi, nhưng ngươi nói cho ta biết vì sao ngươi không thích ta”

Dạ Tuyết ngẩn ra.

‘Lần đầu tiên gặp mặt, ta đã phát hiện ra ngươi có địch ý với ta. Vì sao?trước kia ta từng đắc tội với ngươi sao?’

Không ngờ tiểu quận chúa nhạy cảm như thế, rõ ràng là nàng đã ngụy trang rất tốt.

Tiêu Minh Kiểu nói tiếp “không cần nghi hoặc, ngươi chẳng giỏi ngụy trang chút nào, so với đám nương nương trong hậu cung thì kém hơn nhiều, ta liếc mắt một cái liền nhận ra”

Dạ Tuyết: “…”

“Cho nên, hôm nay vì sao đột nhiên tức giận? rõ ràng không thích ta lại quan tâm ta?”

Nhìn đáy mắt trong suốt của nàng, Dạ Tuyết vốn đã chuẩn bị tâm lý nhận tội, có chút không được tự nhiên. Tiểu quận chúa dường như chỉ hiếu kỳ, không có tức giận vì chuyện hôm nay, rộng lượng hơn so với nàng nghĩ nhiều

“Phu nhân là chủ mẫu, quan tâm ngươi là bổn phận của thuộc hạ” nữ tử xinh đẹp nói xong, nhìn chén trà gừng, nhịn không được nhắc nhở ‘thừa dịp trà gừng còn nóng, phu nhân mau uống đi, điều trị thân thể tốt mới có thể sớm ngày sinh con cho gia”

Tiêu Minh Kiểu đang uống trà gừng lập tức phun ra ngoài “con nối dòng?”

Dạ Tuyết ghét bỏ lấy khăn tay đưa cho nàng, thản nhiên nói “thành thân rồi đương nhiên nên sớm sinh con, lão phu nhân trên trời có linh thiêng cũng đang trông chờ ah”

Tiêu Minh Kiểu không ngờ nàng không cho mình ăn đồ lạnh là vì lý do này, vội nói “không phải, ta…’nhưng nhìn ánh mắt cực kỳ nghiêm túc của nàng, nhất thời không biết nên nói gì, đành chuyển đề tài “ngươi còn chưa nói vì sao ngươi chán ghét ta?”

“Quận chúa, ta không tìm được Dạ Tuyết tỷ tỷ” đúng lúc này Châu Nhi trở lại bẩm báo

Dạ Tuyết nhân cơ hội đứng lên, nghiêm mặt nói “ta không có chán ghét phu nhân, phu nhân hiểu lầm rồi”nói xong nhanh chóng chuồn đi

Tiêu Minh Kiểu “…” nàng dễ lừa lắm sao?

Cũng may lúc này Hành Cáp từ bên ngoài vào, thấy vậy liền túm lấy Dạ Tuyết đang không đề phòng, bức nàng quay trở lại ngồi bên cạnh Tiêu Minh Kiểu

“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, nếu ngươi không nói rõ ràng,ta sẽ…”tiểu cô nương đảo tròng mắt, giảo hoạt như hồ ly “mỗi ngày ta sẽ ăn thật nhiều băng

“Thân thể là của phu nhân, phu nhân muốn lãng phí, thuộc hạ có ngăn cũng không được”

“Được rồi. Hành Cáp tỷ tỷ, ngươi mang dưa hấu ướp lạnh tới đây, ta muốn ăn”

Biết mình không nói rõ, tiểu quận chúa sẽ không bỏ qua,Dạ Tuyết cố nén cảm giác muốn nói toạc ra, nửa thật nửa giả nói “phu nhân tùy hứng như vậy, thuộc hạ sợ gia sẽ ủy khuất”

“Hóa ra là vì danh tiếng của ta quá kém, ngươi cảm thấy ta không xứng với Vệ Cảnh?”  Tiêu Minh Kiểu nhìn nàng, lại ngay lúc Dạ Tuyết hoài nghi nàng có phải thẹn quá hóa giận thì tiểu cô nương đã nở nụ cười nói tiếp ‘danh tiếng của ta ở bên ngoài không tốt, ngươi không biết ta, nghĩ vậy cũng là bình thường. Không sao, còn nhiều thời gian, chung đụng lâu, ngươi nhất định sẽ thích ta, giống như Hành Cáp tỷ tỷ, nàng từ đầu cũng ghét ta”

Hành Cáp yên lặng nhì nàng, thầm nhủ:hiện tại ta cũng ghét ngươi

Dạ Tuyết nhìn tiểu cô nương hoàn toàn không theo kịch bản, triệt để không biết nên nói gì. Tự kỷ hết biết

Chuyện này cứ vậy qua đi, Tiêu Minh Kiểu không truy cứu nữa. Dạ Tuyết không mang mặt nạ tươi cười nữa cũng không làm ra bất kỳ hành động khác thường nào nhưng đối với việc thỉnh thoảng nàng phái người đưa thuốc bổ tới, Tiêu Minh Kiểu có chút bất lực, rất muốn nói nàng và Vệ Cảnh không thể nào có hài tử. Tuy nhiên một phần vì tay nghề của Dạ Tuyết quá tốt, dù là thuốc bổ cũng cực kỳ ngon, thêm nữa chỉ cần nàng không ăn, Dạ Tuyết sau khi lộ ra chân diện mục cũng không giả vờ giả vịt nữa mà nghiêm mặt lải nhải một đống đạo lý, kiểu như “ngươi không ăn là có lỗi với gia, với lão phu nhân” Tiêu Minh Kiểu quả thực bó tay với nàng, chỉ đành nể mặt mỹ vị mà ăn nhưng càng ăn cảm thấy mình sắp sinh hài tử. Có cảm giác mình sắp bị tẩy não, tiểu cô nương cảm thấy rất lúng túng

Cho

nên Vệ Cảnh vừa trở về, nàng đã liên tục kéo tay áo hắn cầu cứu ‘ngươi giải thích rõ ràng với nàng đi. Sinh oa nhi gì chứ, ta vẫn là oa nhi ah”

Vệ Cảnh hai mắt lóe lên, ngượng ngùng nói ‘trước khi tổ mẫu đi về cõi tiên, ta đã đáp ứng nàng sẽ sống thật tốt, thành gia sinh con, để nàng trên trời có linh thiêng cũng được an ủi. Dạ Tuyết năm tuổi thì được tổ mẫu đưa về, là người theo bà lâu nhất, nàng cảm kích ơn cứu mạng của tổ mẫu, trước giờ xem lời tổ mẫu như thánh chỉ, nhất là lời trăn trối của bà lúc lâm chung, nàng luôn để trong lòng, cho nên…khiến ngươi bị ủy khuất. Xin lỗi”

“Hóa ra là thế, hèn chi nàng không thích ta. Dựa theo yêu cầu của tổ mẫu ngươi, nàng chắc chắn là hi vọng ngươi cưới một tiểu thư khuê các đoan trang ôn nhu làm thê tử ah”Tiêu Minh Kiểu bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời không biết sao trong lòng lại có chút không thoải mái, vô thức ngẩng đầu, nói thầm ‘nhưng thực ra ta cũng rất tốt, mấy người ôn nhu đoan trang kia sao thú vị bằng ta chứ”

Vệ Cảnh bật cười, thanh âm trầm thấp “đúng vậy, tổ mẫu nhất định sẽ thích Kiểu Kiểu”

“Đúng không?ngươi cũng cảm thấy vậy chứ?”Tiêu Minh Kiểu vui vẻ nghiêng đầu, mặt nóng lên có chút khó hiểu nhưng lại chỉ muốn cười ‘ah, thật ra Dạ Tuyết nấu ăn rất ngon,cho nên…mặc kệ đi, cứ để nàng nói, ta nghe tai này lọt ra tai kia là được”

Vệ Cảnh nhắm mắt cười thành tiếng, lông mi dài khẽ lấp lóe

“Mấy ngày nay ra ngoài chắc rất mệt phải không? nhìn ngươi kìa, sắc mặt yếu ớt như thế, mau nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy ngươi nữa’Tiêu Minh Kiểu nói xong muốn rời đi lại bị Vệ Cảnh nắm bàn tay nhỏ bé ngăn lại

“Ta không sao, ngươi còn chưa nói ngươi mấy ngày qua ở nhà thế nào?”

Tiêu Minh Kiểu lập tức nhớ lại ngày đầu tiên vì không quen, nàng lăn qua lộn lại hồi lâu cũng không ngủ được, trong lòng lập tức nhảy dựng lên. Rõ ràng thành thân mới có mấy ngày nhưng hắn chỉ mới đi vắng vài ngày, nàng lại cảm thấy nhàm chán cô đơn.

Nhất định là vì nơi này không phải là nhà của mình

“Cũng tạm được’Tiêu Minh Kiểu ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lơ đãng xẹt qua cổ áo của hắn, nào ngờ trông thấy một dấu đỏ. Nàng sững sờ, lập tức thay đổi sắc mặt ‘cổ ngươi thế nào vậy? bị thương?”

Vệ Cảnh giật mình, vội đè lại bàn tay nhỏ bé của nàng đang dò xét về phía mình, cười nói “không có, chỉ là khi đi ngang qua rừng, không cẩn thận bị cành lá quẹt phải thôi”

“Thật ?”

“Thật .”

Tiêu Minh Kiểu lúc này mới yên lòng “làm ta sợ muốn chết”

Vệ Cảnh nhìn nàng cười, bỗng nhiên nói “theo giúp ta ngủ một lát đi”

Tiêu Minh Kiểu không muốn ngủ nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn lại không thể nói lời cự tuyệt, có điều nàng không hiểu vì sao hắn ngủ lại muốn nàng bồi

Hai người lên giường đắp chăn, rất nhanh Vệ Cảnh đã ngủ,lát sau đã giống như thường ngày,xoay người, ôm nàng vào lòng.

Tiêu Minh Kiểu có chút không được tự nhiên nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào khó hiểu, yên lặng mỉm cười, an tâm dựa vào lòng hắn, lát sau đã ngủ thật sau

Nghe tiếng hít thở thong thả của nàng, Vệ Cảnh chậm rãi mở mắt, cúi đầu hôn lên môi nàng. Đối với hắn, việc sống sót là chuyện gian nan thì vì phần ấm áp trong lòng này, có khó mấy, hắn cũng sẽ làm

Vì Vệ Cảnh ra sức che giấu nên Tiêu Minh Kiểu không phát hiện ra có gì không thích hợp, chỉ cho là hắn vì đi đường mệt mỏi nên sắc mặt mới lâu không tốt lên được. Nàng có chút lo lắng, mấy ngay nay luôn ở nhà cùng hắn, cho đến khi trên mặt hắn khôi phục huyết sắc, mới cùng hắn cùng nhau về Định Quốc công phủ

Nàng rất không thích Định Quốc công phủ nhưng Cát thị không còn dám tác quái, những người khác cũng không dám kiếm chuyện trước mặt nàng kiếm chuyện, cuộc sống trôi qua rất thanh tịnh, cũng không đến mức không chấp nhận được tuy nhiên cái cần phải cảnh giác, nàng đương nhiên cũng không buông lỏng. Vì thế khi Cát thị mượn danh nghĩa Định Quốc công đưa thuốc bổ tới, nàng đều cho chuột uống hết.

Sóng êm gió lặng qua được hai tháng. Sáng sớm hôm nay, Châu Nhi vội vã đến báo tin, nói là con chuột kia có phản ứng

Trong lòng nàng thật là không thích Định Quốc Công phủ , nhưng Cát thị không rõ tác quái , những người khác cũng không dám đến trước mặt nàng tìm việc nhi, này ngày trôi qua còn tính thanh tịnh, thật cũng không là như vậy khó có thể tiếp nhận. Không nên buông lỏng địa phương nàng tự nhiên cũng không hội buông lỏng, cho nên Cát thị mượn Định Quốc Công danh nghĩa đưa tới những thứ kia thuốc bổ, nàng đều toàn bộ uy kia con chuột nhỏ.

Như thế gió êm sóng lặng đi qua hai tháng, buổi sáng sớm nay, Châu nhi vội vã đến báo, nói là kia con chuột nhỏ có phản ứng .


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện