Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 84


trước sau

84

Canh dưa hấu ngon cực kỳ, Tiêu Minh Kiểu ăn một chén vẫn thấy không đủ, hai mắt trông mong nhìn Dạ Tuyết ‘cái này, còn không?ta…”

Dạ Tuyết lập tức lấy lại tinh thần, gượng cười đáp “không còn”

Tiêu Minh Kiểu có chút thất vọng nhưng rất nhanh đã liếm miệng, hai mắt sáng lên “vậy ngày mai làm nhiều hơn một chút được không? mát lạnh lại chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon”

Nịnh hót cũng vô dụng.Dạ Tuyết hờ hững nói “món lạnh, nữ tử không nên ăn nhiều”

Tiêu Minh Kiểu quay đầu nhìn Vệ Cảnh

Dạ Tuyết rũ mắt, trong lòng hừ lạnh: sao? muốn dùng Thế tử gia để áp chế ta?

“Vệ Cảnh, ngươi đừng uống hết canh táo đỏ nấm tuyết nha, chừa cho ta với. Dạ Tuyết tỷ tỷ, canh táo đỏ nấm tuyết bổ khí dưỡng huyết, ta ăn canh dưa hấu rồi lại ăn cái này, xem như điều hòa,có phải..hehehe”

Dạ Tuyết đơ mặt

Nhìn Dạ Tuyết vẻ mặt dại ra, Vệ Cảnh cười thành tiếng, bỏ chén can trong tay xuống, đưa tay xoa đầu tiểu thê tử “cứ nghe theo tiểu tham ăn này đi”

“Vệ Dập Chi, ngươi là tốt nhất’ tiểu tham ăn hai mắt tỏa sáng, sau đó đếm ngón tay “Dạ Tuyết tỷ tỷ, trừ hai chúng ta, còn có phụ vương ta, tiểu béo, a huynh, tẩu tẩu, A Vu…”

Gì vậy chứ? Nàng không phải là đầu bếp nha. Dạ Tuyết đang tính cự tuyệt, nào ngờ ma xui quỷ khiến lại thành “ đã biết”

Tiểu quận chúa này có bùa mê sao?

Khi Dạ Tuyết mang canh dưa hấu đến, Phúc vương phủ thập phần hưởng thụ. Tiêu Minh Kiểu rất vui, sau đó đưa bản thực đơn trong nhà cho Dạ Tuyết

Dạ Tuyết không thích gì, chỉ thích nghiên cứu nấu ăn, bình thường thích nhất là thu thập đủ loại thực đơn. Nhìn thấy cuốn sách trong tay Tiêu Minh Kiểu, thầm nhủ: dù thế nào cũng không để mình bị mua chuộc, nhưng đến khi nhìn rõ tiêu đề cuốn sách…Thực Trân điển, do Thực thần tiền triều biên soạn đã bị thất truyền. Tim Dạ Tuyết lập tức nhảy dựng lên, nhanh như chớp đưa tay nhận lấy cuốn sách kia, vội vàng mở xem

Ai đối mặt với bảo bối cũng đều mất lý trí ah

Thấy nàng  kích động, Tiêu Minh Kiểu vô cùng cao hứng. Chung đụng mấy ngày, nàng phát hiện Dạ Tuyết dù không thích mình nhưng cũng không có ý hại mình, ngược lại vì cố kỵ cảm thụ của Vệ Cảnh, khi đối mặt với nàng thái độ rất cung kính, hành vi cũng không thất lễ. Như thế là đủ. Tiêu Minh Kiểu biết mình không phải bạc, không thể khiến tất cả mọi người thích nên đối với hạ nhân hầu hạ bên cạnh, nàng chỉ cần bọn họ trung thành, cái khác không truy cứu nhiều. Dĩ nhiên đối với một người vô cớ có địch ý với mình, nàng cũng sẽ không chủ động thân cận, tuy nhiên vì Vệ Cảnh nói Dạ Tuyết có thể tin, nên nàng mới không xa lánh mà thuận theo tự nhiên

Dạ Tuyết sau khi có được bản thực đơn từ Tiêu Minh Kiểu, trong lòng có chút khó chịu, để tiêu trừ cảm giác chiếm tiện nghi của người khác, nàng thỉnh thoảng làm mấy món ăn đặc sắc cho Tiêu Minh Kiểu, coi như là có qua có lại…

Tiêu Minh Kiểu bắt đầu cảm thấy người này thật thú vị, tuy nhiên trước mặt mỹ thực, nàng cũng không hỏi gì, mỗi ngày đều ăn đến bụng tròn vo, hài lòng thỏa mãn, cuộc sống rất thoải mái

‘Ta lại tìm được một bản thực đơn nghe nói rất lợi hại, chờ Dạ Tuyết tỷ tỷ nghiên cứu xong Thực Trân điển mới đưa ra. Hehe, có phải ta rất cơ trí không?” ăn điểm tâm no quá mức, Tiêu Minh Kiểu có chút không chống đỡ được, vì thế lôi kéo Vệ Cảnh xuống xe ngựa, đi đến Vĩnh An bá phủ như đã hẹn với Tiêu Minh Yên

Vệ Cảnh nhìn tiểu cô nương mặt mày giảo hoạt, buồn cười không thôi “cơ trí cực kỳ”

“Người ta dù sao cũng là quản lý Thính Âm các Thập nhị Dạ, để nàng nấu cơm cho chúng ta thì có chút không thích hợp. Hành Cáp tỷ tỷ, lát nữa ngươi đến chỗ Tạ lão nhân ở thành Đông mua một bộ đao cụ tặng nàng đi, coi như là chút tâm ý’

Hành Cáp gật đầu. Đao cụ của Tạ lão nhân là ngàn vạn khó câu, Dạ Tuyết cô nương nhất định sẽ đến

Đang lúc nói chuyện, ba người cũng đã đến trước đại môn Vĩnh An bá phủ, đang muốn vào cửa thì gặp một thiếu nữ dung mạo thanh tú, xiêm y màu tím nhạt đang dẫn theo nha hoàn từ bên trong đi ra.

Nữ tử nhà quyền qúy rất đông, Tiêu Minh Kiểu không thể nào nhớ hết được, cũng không có ấn tượng với thiếu nữ trước mặt này, nhưng nhìn bộ dáng nàng, hẳn là Tiết Cẩm, muội muội của Tiết Phong. Nàng mỉm cười, chưa kịp chào hỏi, thiếu nữ trước mặt đã hành lễ lấy lệ rồi nhanh chóng đi ra ngoài

Tiêu Minh Kiểu kinh ngạc, khinh thường và chán ghét trong mắt Tiết Cẩm kia là thế nào?

Vui vẻ trên mặt Vệ Cảnh cũng nhạt bớt nhưng không biểu hiện ra ngoài, siết chặt tay nàng “người râu ria, không cần để ý”

Tiêu Minh Kiểu gật đầu, nhưng khi gặp được Tiêu Minh Yên vẫn nhịn không được hỏi ‘a tỷ, Tiết gia cô nương sao vậy? nàng cũng đối với như vậy sao?”

Tiết Phong đưa Vệ Cảnh đến thư phòng nói chuyện, trong phòng chỉ còn hai tỷ muội, Tiêu Minh Yên cười nhạt đáp ‘Tiết gia vốn là tướng môn nhưng đại cô nương này lại muốn làm thục nữ đoan trang, mở miệng là nữ đức nữ giới, nàng không thíc ta và ngươi cũng là bình thường, ngươi không cần để trong lòng”

Đây là ghét bỏ a tỷ nàng trước kia đã đính hôn? Tiêu Minh Kiểu lập tức sầm mặt ‘nàng bắt nạt ngươi?”

Tiêu Minh Yên cười nhìn nàng “nàng sao dám, cho dù dám, ngươi nghĩ a tỷ ngươi là người dễ bị khi dễ sao?’

“Ai có thể lợi hại hơn đại tiên nữ nhà chúng ta chứ” cẩn thận quan sát thần sắc của tỷ tỷ, xác định nàng nói thật, Tiêu Minh Kiểu mới yên lòng, lại kể chuyện Vệ Cảnh mua đại trạch kế bên Phúc vương phủ

Tiêu Minh Yên thầm than: tiểu tử kia thủ đoạn quá cao, tuy nhiên nàng cũng thấy vui vì điều này nên chỉ cười nói ‘hắn có tâm, có điều cha mẹ vẫn còn, luôn ở bên ngoài cũng không tốt lắm, ngươi phải có chừng mực”

“Ta biết, ta tính đêm nay trở lại Định Quốc công phủ, ở lại hai ngày rồi mới trở về”

“Tốt”

Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Minh Kiểu và Vệ Cảnh cáo từ . Dọc đường, hai người vừa đi vừa nói chuyện, một hồi nói đến chuyện của Vĩnh An bá phủ

“Nương của tỷ phu thật có ý tứ, dù giọng lớn đến

dọa người nhưng nói chuyện rất thú vị. Còn nữa, nàng đối với a tỷ như là bảo bối, hì hì, thật tinh mắt nha. Ta quyết định thích nàng. Còn cha của tỷ phu, hắn…’Vĩnh An bá phu nhân vừa rống lên, hắn liền co cổ rụt vai không dám lên tiếng, rất thú vị, tuy nhiên chuyện này không thể nói ra nên Tiêu Minh Kiểu liền hàm hồ cho qua, sau đó hừ nhẹ ‘cha mẹ đều là người đáng yêu, tỷ phu cũng rất thú vị, đệ đệ hắn nhìn cũng khá ngoan nhưng sao Tiết Cẩm lại khác như vậy? hay là lúc sinh ra bị tráo đổi?”

Vệ Cảnh bật cười ‘chỉ là một cô nương sớm muộn gì cũng sẽ xuất giá, nếu không thích, sau này không qua lại là được mà”

“A tỷ ta cũng nói thế. Tỷ phu và cha mẹ tỷ phu đối với nàng rất tốt, chỉ cần Tiết Cẩm không làm ra chuyện quá đáng, a tỷ cũng sẽ không làm khó nàng, về sau không qua lại với nhau là được” Tiêu Minh Kiểu hừ nhẹ “hi vọng nàng an phận một chút”

Vệ Cảnh cười, gật đầu

‘Đúng rồi, đêm nay chúng ta về Định Quốc công phủ ở đi. Dù sao cũng mới thành thân, chúng ta cũng đi hai, ba ngày rồi còn chưa về”

“Đêm nay ta có việc phải ra ngoài, có lẽ ngày kia mới có thể trở về”

Tiêu Minh Kiểu dừng bước, kinh ngạc hỏi ‘ra…ra cửa? sao lại đột nhiên muốn ra ngoài? ngươi đi đâu?”

“Trong Thính Âm các có một số việc phải xử lý’ Vệ Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng, tươi cười ôn nhu không chê vào đâu được ‘ngươi ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, nếu một mình nhàm chán thì có thể hồi phủ tìm nhạc phụ ah”

Không phải trước giờ chuyện của Thính Âm các đều do đám người Dạ Ninh đưa đến cho hắn xử lý sao?sao lần này hắn phải tự mình đi xử lý? Tiêu Minh Kiểu có chút bất an, muốn bảo hắn đừng đi nhưng nghĩ lại lại không có lý do để ngăn cản, đành nói “vậy ngươi có thể dẫn ta đi cùng không? ta sẽ hỗ trợ ngươi”

Vệ Cảnh uyển chuyển cự tuyệt nàng.

Tiêu Minh Kiểu có chút thất vọng nhưng nàng không phải là người cố tình gây sự, làm vẻ tức giận Vệ Cảnh một lát rồi thôi “vậy ngươi phải chú ý an toàn nha”

Vệ Cảnh nhìn nàng, đôi mắt như giấu cả muôn sông nghìn núi ‘được”

Ăn cơm tối xong, Vệ Cảnh cùng Dạ Ninh ra cửa. Tiêu Minh Kiểu nhìn theo, có chút lo lắng. Quen biết hắn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài lâu như thế. Nàng quay đầu hỏi Dạ Tuyết “Dạ Tuyết tỷ tỷ, ngươi biết bọn họ đi làm gì không?”

Dạ Tuyết mím môi, sắc mặt trầm xuống, xem ra tâm tình không tốt lắm. Tiêu Minh Kiểu thấy vậy sững sờ, đang muốn lên tiếng đã thấy thiếu nữ xinh đẹp quay đầu nhìn mình, trong mắt chứa đầy lạnh lùng và địch ý nhưng rất nhanh đã tan biến

“Thuộc hạ không biết” Dạ Tuyết nói xong liền rời đi, không để cho Tiêu Minh Kiểu có thời gian phản ứng

Thái độ của nàng có chút kỳ quái khiến Tiêu Minh Kiểu sững sờ, đang muốn đuổi theo hỏi cho ra lẽ thì từ xa vang lên thanh âm ngọt ngào của tiểu béo ‘tiểu tiên nữ cô cô, ta tới thăm ngươi ah. Ta nhớ ngươi, ngươi có nghĩ tới ta không?”

Vì thế Tiêu Minh Kiểu không có tâm tư theo đuổi chuyện kia nữa, đặt tiểu béo lên vai mình, hỏi ‘cái miệng nhỏ nhắn ngọt như thế, muốn ăn ngon có phải không?”

“Hi hi hi, hôm nay nóng quá, tiểu cô cô, ta muốn ăn trái vải, mau vào hầm băng lấy ra đi”

Người bình thường khó được ăn trái vải nhưng cả nhà Phúc vương được sủng ái như thế, tất nhiên là phải có. Tiêu Minh Kiểu vừa khiêng tiểu tổ tông đi vào viện, vừa phân phó Châu Nhi đi lấy trái vải. Sau đó hai cô cháu vừa ở dưới giàn nho trong sân ăn vải vừa chơi đùa

Dạ Tuyết ổn định tâm tình trở lại thì hai cô cháu đã ăn gần hết thức ăn trữ trong hầm băng. Nàng nhìn vỏ vải rơi đầy đất, không biết nên nói gì

“Ồ, Dạ Tuyết tỷ tỷ, ngươi tới rồi?cùng ăn không?”

Nhìn tiểu cô nương vừa nói chuyện vừa không quên ăn trái vải. Dạ Tuyết nhịn không được nữa “nữ tử không thể ăn nhiều thức ăn lạnh như thế, phu nhân đừng quá tùy hứng, có thể không phụ lòng mình cũng đừng phụ lòng Thế tử gia, có được không?” Ngữ khí của nàng như cố đè nén phẫn nộ, trên mặt lại là mày liễu dựng ngược, lửa giận bừng bừng giống như Tiêu Minh Kiểu làm nên tội ác tày trời gì đó

Tiêu Minh Kiểu cả kinh, làm rơi trái vải trong tay. Đây là thế nào ah?

Tiểu béo cũng sợ đến rụt cổ lại, mờ mịt nhìn

Hành Cáp trầm mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dạ Tuyết ‘ngươi làm càn”

Dạ Tuyết tính tình nóng nảy, trước kia nhẫn nại cũng vì các vị huynh tỷ liên tục dặn dò, lúc này đã tới giới hạn chịu đựng, nàng cũng lười giả bộ lại nghĩ tới lúc này Vệ Cảnh đang trải qua chuyện gì, trong lòng nàng như bốc cháy, không bình tĩnh được nữa

“Ta là làm càn , vậy thì như thế nào? Phu nhân nếu tức giận thì bảo Thế tử gia đuổi ta đi” nói xong nổi giận đùng đùng xoay người rời đi, nhưng đi chưa được hai bước lại quay trở lại, đoạt lấy những trái vải còn sót trên bàn, hừ lạnh một tiếng, lập tức bỏ đi

Tiêu Minh Kiểu: “…”

Hành Cáp: “…”

Tiểu béo con: “…”

Ngươi đi thì đi, vì sao còn mang theo trái vải của chúng ta?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện