Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 87


trước sau

87

Tiêu Minh Yên bị người ám hại đến suýt bị sày thai, tuyệt dục như một đạo sấm sét đánh tan toàn bộ lý trí của Tiêu Minh Kiểu. Nàng hai mắt đỏ ngầu, dùng thủ đoạn khốc liệt lại vô cùng hữu hiệu nhanh chóng tra hỏi toàn bộ hạ nhân trong viện của Tiêu Minh Yên và Tiết Phong, cuối cùng cũng tìm ra người âm thầm hạ độc với Tiêu Minh Yên.

Tiếc là nha hoàn kia chỉ nghe lệnh làm việc, không biết chủ mưu phía sau là ai, nói xong cắn lưỡi tự sát nhưng bị Hành Cáp ngăn cản

“Muốn chết? đâu có dễ như vậy” Tiêu Minh Kiểu cười lạnh, sau cùng nhìn Tiết Cẩm đang chảy mồ hôi lạnh, gằn từng chữ “người tổn thương a tỷ ta, ta sẽ khiến nàng và cả nhà nàng sống không bằng chết” ánh mắt lạnh lùng như hàn băng ngàn năm khiến Tiết Cẩm rùng mình, sắc mặt trắng bệch

“Nha đầu chết tiệt ngươi, rốt cuộc là thế nào, còn không mau nói thật” vừa thấy nàng như vậy, trong lòng Vĩnh An bá phu nhân liền thấy bất an. Chưa nói Tiêu Minh Yên thân phận quý trọng, được thánh sủng, nếu nàng xảy ra chuyện, Long Đức đế và Phúc vương nhất định sẽ trách tội Vĩnh An bá phủ, chỉ riêng việc hài tử trong bụng nàng là đích trưởng tôn của Vĩnh An bá phủ cũng đủ để Vĩnh An bá phu nhân lo lắng. Hiện thời biết Tiêu Minh Yên đột nhiên té xỉu có liên quan tới nữ nhi của mình, trái tim của nàng lập tức treo cao. Nữ nhi do nàng sinh, nàng được nhiên hiểu rõ, bộ dáng như thế chính là chột dạ

“Ta…ta cũng không ngờ như vậy.Nương, ta chỉ là…ta chỉ muốn tẩu tẩu không thoải mái một chút thôi, ta cũng không biết nàng sẽ…nàng sẽ…” mới đầu Tiết Cẩm còn cố gắng thong dong trấn định nhưng vừa nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng Tiêu Minh Yên suýt chút nữa không còn, nhịn không được hối hận khóc nói “ta…thực sự không muốn tổn thương tiểu chất nhi” dù nàng có ghét Tiêu Minh Yên thế nào thì trong bụng nàng ta cũng là hài tử của huynh trưởng nàng, sao nàng có thể tổn thương hắn chứ

Nhìn thần sắc của nàng không giống giả bộ nhưng Tiêu Minh Kiểu vẫn vung tay tát nàng lệch mặt “đại phu đã căn dặn, nói phụ nhân mang thai chưa được ba tháng cần được an tâm dưỡng thai, không chịu nổi kích thích, ngươi vẫn còn muốn cho nàng không thoải mái. Ngươi như thế này mà nói là không muốn tổn thương hài tử trong bụng nàng sao?”

Lực đạo của Tiêu Minh Kiểu không nhỏ, mặt của Tiết Cẩm lập tức sưng phồng lên, đau đến thét lên thành tiếng, bụm mặt khóc ròng “ta thật không cố ý, chỉ tán gẫu vài câu thôi, ai biết nàng lại để ý như vậy,còn vì thế mà…động thai”

“Câm miệng” từ nha hoàn bên cạnh Tiết Cẩm, biết được nàng đã ‘tán gẫu’ chuyện gì, Vĩnh An bá phu nhân tức giận đến toàn thân run rẩy, đưa tay tát nàng một cái “ngươi, nghịch nữ này. A huynh ngươi đã làm gì có lỗi với ngươi, ngươi lại muốn ly gián tình cảm phu thê bọn họ?”

Vĩnh An bá phu nhân cũng là nữ nhân, sao không hiểu Tiêu Minh Yên nghĩ gì. Nàng tức muốn hộc máu, lại sợ Tiêu Minh Yên thực sự tin lời nữ nhi, có khúc mắc với nhi tử, lập tức quay đầu cầm tay Tiêu Minh Yên nói ‘A Phong tuyệt đối không phải là người như vậy. Minh Yên, ngươi ngàn vạn lần đừng tin tưởng lời nha đầu chết tiệt này nói. Nàng…”

Tiêu Minh Yên thần sắc nhàn nhạt, lúc này mới lên tiếng ‘ta chỉ muốn biết chuyện Tiết Phong phối hợp với hung thủ tính kế ta ngày đó, ngươi nghe được từ đâu?”

Nửa canh giờ sau,Tiêu Minh Kiểu đã giúp Tiêu Minh Yên thu thập xong hành lý, quyết định đưa nàng về Phúc vương phủ một thời gian

Vĩnh An bá phu nhân rất sợ tức phụ đi rồi không quay lại, ra sức giữ nàng cũng đảm bảo mình sẽ đích thân bảo hộ nàng nhưng Tiêu Minh Kiểu nhất quyết không chịu “phu nhân đối với a tỷ thật lòng, ta vô cùng cảm tạ nhưng  chuyện này còn chưa triệt để điều tra rõ là thế nào; hai là thân thể a tỷ ta bị tổn thương, cần an tâm tĩnh dưỡng; ba là với tình huống của nàng lúc này, không chịu nổi đại cô nương quý phủ giày vò. Cho nên xin thứ lỗi, hôm nay ta nhất định phải đưa a tỷ ta hồi phủ, chuyện khác chờ tình huống của a tỷ ta ổn định, thân thể tốt hơn rồi nói”

Vĩnh An bá phu nhân nhìn Tiêu Minh Yên. Tiêu Minh Yên mỉm cười với nàng ‘mẫu thân yên tâm, ta sẽ chiếu cố mình thật tốt”

Nghe nàng còn chịu gọi mình là mẫu thân, Vĩnh An bá phu nhân thở phào nhẹ nhõm. Nàng biết Tiêu Minh Yên là người ngoài mềm trong cứng, chuyện đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi, lại nghĩ tới người làm nàng bị tổn thương là nữ nhi không nên thân của mình, rốt cuộc cũng nói ‘vậy cũng tốt, ngươi nhớ bảo trọng thân thể. Còn Cẩm nhi…ta sẽ đưa nàng đến thôn trang, cho nàng bế quan hối lỗi, đến khi xuất giá mới đón về”

Tiêu Minh Yên dừng bước, Tiêu Minh Kiểu kinh ngạc nhưng hai người đều không nói gì

Tuy Tiết Cẩm bị lợi dụng, thuốc nước trên gối Tiêu Minh Yên cũng không liên quan tới nàng, nhưng nàng đúng là có địch ý với Tiêu Minh Yên, muốn cho nàng sống không thoải mái. Người như vậy, đối với hai tỷ muội thì cút càng xa càng tốt.

Thấy hai người không lên tiếng nhưng thần sắc hòa hoãn hơn, Vĩnh An bá phu nhân cũng an tâm hơn. Nàng đương nhiên không muốn đưa nữ nhi đi nhưng nàng hiểu, nếu nàng không sớm đưa ra cách xử trí thì Tiết Cẩm không chỉ bị trừng phạt đơn giản như thế. Nhi tức của nàng là phượng hoàng bay ra từ tôn thất, công chúa cũng không được sủng ái bằng, dù nhi tức không để ý thì Phúc vương và Long Đức đế tuyệt đối không thể nào để nàng ấy chịu ủy khuất mà ngồi yên không xử lý.

Nếu không phải vì Vĩnh An bá cơ trí hiểu lẽ, lại sợ làm quá mức sẽ khiến tỷ tỷ khó sống ở phu gia nhưng Tiêu Minh Kiểu không dễ buông tha Tiết Cẩm như thế

“Tiết Cẩm nói gã sai vặt cố ý tiết lộ tin tức trước mặt nàng hiện

đã mất tích, Vệ Cảnh đã ra lệnh cho Dạ Ninh đi tìm, có lẽ rất nhanh sẽ có tin tức. Còn nữa…ngươi nghĩ tới thật tốt, bảo trọng thân thể, mấy ngày nữa là tỷ phu trở lại rồi, đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách khiến hắn nói thật’ ngồi trên xe ngựa, Tiêu Minh Kiểu vỗ tay trấn an tỷ tỷ

Hôm nay nàng rất tức giận, Tiêu Minh Yên mỉm cười, đưa tay sờ đầu nàng ‘biết rồi, ngươi đừng tức giận nữa”

Tiêu Minh Kiểu nghĩ lại vẫn thấy sợ, trầm mặc một lát, đột nhiên vành mắt ửng hồng “sớm biết vậy, không nên để ngươi gả đi”

Tiêu Minh Yên sững sờ, cúi đầu nhìn muội muội vừa rồi còn hung mãnh như tiểu hổ giương nanh múa vuốt, lúc nàng lại rơi nước mắt, chẳng biết sao bất an trong lòng liền lắng xuống

“Nha đầu ngốc, khóc cái gì, không phải ta vẫn rất tốt sao?” duỗi tay ôm muội muội vào lòng, dịu giọng, vui ve nói ‘yên tâm đi, nếu thực sau này sống không nổi, ta sẽ  đưa hài nhi về nhà, có ngươi và phụ vương, cái gì ta cũng không sợ”

Tiêu Minh Kiểu nghe vậy, càng muốn khóc. Hôm nay nàng bị dọa sợ. Tiêu Minh Yên đối với nàng vừa như tỷ lại như mẹ, nàng không dám tưởng tượng nếu màn độc hại kia thành công thì kết quả sẽ thế nào Nàng không thể chấp nhận a tỷ bị thương dù chỉ một chút chứ đừng nói tới chuyện tàn nhẫn như thế

“Ô ô ta… Ta muốn đánh chết Tiết Phong , tên khốn kiếp ngay cả thê tử và hài tử cũng không che chở được. A tỷ hòa ly với hắn đi, chúng ta không cần hắn nữa, chúng ta về nhà, sau này không lấy chồng nữa” Tiêu Minh Kie63i vừa khóc vừa nói hươu nói vượn

Tiêu Minh Yên nghe vậy, trong lòng vừa phức tạp vừa buồn cười. Vệ Cảnh ở trong kiệu bên cạnh cũng nhịn không được bật cười thành tiếng đồng thời cũng hiểu rõ mình nên làm gì. Tuy nàng vì thương tâm mà hồ ngôn loạn ngữ nhưng cũng vì thế mà bộc lộ suy nghĩ thực sự của nàng, quân vô tình ta liền thôi, nàng không phải là người vì tình yêu mà nhân nhượng lợi ích toàn cục

Sợ béo lão cha biết rõ chân tướng sẽ lo lắng, Tiêu Minh Yên vốn muốn giấu, ai ngờ Tiêu Minh Kiểu vừa nhìn thấy hắn đã nói toàn bộ mọi chuyện. Phúc vương sau khi biết chuyện liền nhảy dựng lên, hai mắt đỏ ngầu lập tức tiến cung thỉnh chỉ hưu phu cho Tiêu Minh Yên. Long Đức đế dù rất tức giận nhưng không dễ gì nghe hắn, dùng lý do tra rõ chân tướng rồi nói sau mà ngăn cản mọi việc.

Đối với Tiêu Minh Kiểu, dù trong chuyện này Tiết Phong có vô tội hay không thì chuyện hắn không bảo vệ tốt cho a tỷ nàng là sự thật, không cho hắn một bài học, chuyện như thế lại xảy ra nữa thì tính thế nào?nàng và phụ vương dù sao cũng không thể sống cùng nàng một chỗ cả ngày. Phúc vương cũng nghĩ thế, hắn muốn Tiết Phong và Vĩnh An bá phủ biết khuê nữ của hắn không lo gả, dù đã gả vào nhà bọn họ thì cũng có thể bỏ chồng lấy người khác

Biết tâm tư của béo lão cha và muội muội, Tiêu Minh Yên cũng không ngăn cản, người nhà luôn là người đối tốt với nàng nhất, nàng không muốn cô phụ tâm ý của bọn họ, dù rằng đối với Tiết Phong như thế có lẽ không công bằng lắm

Có lẽ vì trở về nhà mẹ đẻ, lại được Mộc Linh Lung nấu thuốc dưỡng thai cho nàng mà tối đó Tiêu Minh Yên ngủ rất ngon, hôm sau tỉnh lại, tinh thần cũng tốt hơn.

Cả nhà Phúc vương đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa tìm được gã sai vặt bên cạnh Tiết Phong đã tiết lộ cho Tiết Cẩm biết Tiết Phong tương kế tựu kế gài bẫy Tiêu Minh Yên nhằm ly gián tình cảm phu thê bọn họ, đồng thời chủ mưu sai sử nha hoàn hạ độc bên gối Tiêu Minh Yên cũng không tìm ra, vì thế trong lòng mọi người như treo một tảng đá lớn, không thể nào vui vẻ được

Không vui thì phải làm sao? không giải quyết được vấn đề thế nào? tìm cách khác phát tiết thôi

Cho nên chạng vạng hôm nay, Tiết Phong nhận được thư của mẫu thân liền cả đêm xử lý xong công việc liền chạy vội về, vừa bước chân vào Phúc vương phủ đã bị người ta trùm bao tải đánh một trận

Lực đạo có thể đánh chết cả con cọp này là của thê muội

Bàn tay mập mạp này là của nhạc phụ

Cầm cầu vải đập hắn là tiểu chất tử

Kim may và ngân châm là của đại cữu và tẩu tẩu

Còn người cầm bao tải…Vệ Dập Chi, ta không cần nhìn cũng biết là ngươi

Tiết Phong ôm đầu quỳ rạp trên đất, ngoan ngoãn chịu đòn, hoàn toàn không có ý phản kháng, trong lòng lại gấp vô cùng. Thê tử không ở đây, nàng nhất định tức giận rồi

“Minh Yên…”

“Minh Yên gì chứ, ngươi còn mặt mũi mà cầu cứu a tỷ ta? Đáng chết”

“Không, không phải. Ta chỉ muốn nói..”Tiết Phong nhịn đau giơ tay lên ‘có thể gọi Minh Yên cùng đến không? nàng không để ý tới ta, ta có chút sợ hãi, bảo nàng cùng đánh ta đi, làm gì cũng được”

Mọi người: “…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện