Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 88


trước sau

88

Thấy thái độ Tiết Phong không tệ, đánh một vòng xong, mọi người tạm buông tha cho hắn

Tiết Phong vì bôn ba cả đêm trên đường mà phong trần mệt mỏi vô cùng, lại bị một trận đòn, lúc này bộ dáng của hắn chật vật không chịu nổi, nhất là khuôn mặt bầm xanh bầm tím, e là cả cha mẹ của hắn nhìn thấy cũng không nhận ra hắn

“Ta…bây giờ có thể đi gặp Minh Yên không?”

Liếc nhìn tỷ phu bị đánh thành đầu heo cũng không kêu một tiếng, Tiêu Minh Kiểu hừ lạnh “a tỷ ta đang nghỉ ngơi, không muốn gặp ai…Có điều…người tới, dẫn hắn đi thu thập một chút đi, bộ dáng quá xấu”

“Chỉ cần ở bên ngoài nhìn một cái cũng được, ta sẽ không quấy rầy nàng nghỉ ngơi” Tiết Phong sốt ruột, đáng thương nhìn Phúc vương “nhạc phụ nếu vẫn còn mất hứng, cứ việc đánh ta, ta tuyệt không hai lời, nhưng đừng không cho ta nhìn thấy Minh Yên. Ta…rất lo cho nàng”

Nhìn vẻ mặt thê thảm của hắn, Phúc vương trừng mắt tức giận nói ‘bảo ngươi đi bôi thuốc thì đi đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì”

Rất sợ béo nhạc phụ tức giận mà đoạt lại thê tử, Tiết Phong không dám chọc giận hắn, cúi đầu ủ rũ theo nha hoàn rời đi. Không ngờ nha hoàn kia không đưa hắn đến phòng khách mà đến tiểu viện của Tiêu Minh Yên trước khi xuất giá. Tiết Phong có chút khó hiểu nhưng ngay lập tức đã nhận ra, hai mắt sưng như hạch đào bừng sáng, không cần nha hoàn dẫn đường đã vọt tới như một cơn gió

“Minh Yên”

Tiêu Minh Yên đang dựa trên giường nhắm mắt dưỡng thần nghe tiếng mở mắt ra, liền nhìn thấy một…khuôn mặt sưng giống y như đầu heo. Dù đã biết sẽ xảy ra chuyện gì nhưng nhìn thấy bộ dạng thảm thiết của hắn, nàng vẫn thấy tim đau nhói

“Minh Yên, thật xin lỗi, ta không có bảo vệ ngươi tốt, lần sau…không, sẽ không có lần sau. Còn chuyện kia, ta không có làm, ta sao có thể hợp mưu với người khác tính kế ngươi, có đánh chết ta cũng không làm vậy”Tiết Phong vội chạy đến bên giường, cẩn thận nói như sợ bị đuổi ra ngoài. Hắn đưa tay muốn ôm nàng nhưng lại không dám, ảo não, đáng thương đứng ở đó, như con gấu bị lạc bước giữa rừng sâu

Tiêu Minh Yên đau lòng lại có chút buồn cười, người này ah…Nàng khẽ thở dài, cầm lấy thuốc trị thương đã sớm chuẩn bị sẵn, nhàn nhạt nói ‘ngồi xuống đi, ta giúp ngươi bôi thuốc trước”

Thê tử đau lòng hắn. Tiết Phong vui mừng, vội ngồi xuống, đưa tay cầm lấy thuốc trong tay nàng “ta tự mình làm, ngươi nghỉ ngơi đi”

Tiêu Minh Yên tránh khỏi tay nàng “đừng động”

Tiết Phong lập tức không dám nhúc nhích, dù có rất nhiều lời muốn nói lại miễn cưỡng nín nhịn, đợi khi Tiêu Minh Yên giúp hắn rửa thương bôi thuốc xong, mới cầm tay nàng, nhỏ giọng nói “ngươi tin tưởng ta, ta thật không có làm như v ậy”

Tiêu Minh Yên không tránh nhưng cũng không lên tiếng

Tiết Phong có chút bất an, hai mắt nhìn nàng không rời “Minh Yên?”

Tiêu Minh Yên nhìn hắn, ánh mắt hắn trong suốt thuần túy, giống như nắng ấm chiếu thẳng vào lòng nàng, loại bỏ những bất an và mờ mịt vẫn bao phủ lấy trái tim nàng

‘Trong lòng ta tin ngươi nhưng vẫn có chút sợ hãi” nàng cuối cùng cũng lên tiếng, làm Tiết Phong mừng rỡ “ngươi biết người ta từng tín nhiệm đã bỏ qua ta, ta…”

“Ta không phải là hắn! Ta vĩnh viễn sẽ không làm chuyện tổn thương ngươi” Tiết Phong vội vàng lên tiếng, án mắt nghiêm túc như nói lời thề “ta đúng là thích ngươi đã lâu nhưng tự biết mình không xứng với ngươi nên chưa bao giờ có ý niệm không nên có trong đầu. Ngày đó ta xuất hiện ở An Quốc tự là bị người dẫn dụ, dọc đường ta đã phát hiện có gì không đúng, muốn nhanh chóng rời khỏi nhưng nghe nói người bị bắt là ngươi. Minh Yên, ta biết ngươi gặp nguy hiểm, ta không thể nào ngồi yên không để ý tới, nên mới đuổi theo”

Tiêu Minh Yên trong lòng rung động, hồi lâu mới mở miệng, nói ra nghi ngờ đã chôn sâu trong lòng từ lâu “lúc ở dưới vách núi, ngày thứ hai bọn họ tìm được chúng ta, chúng ta vì sao…quần áo không chỉnh tề, ôm nhau cùng một chỗ?”

Nếu như khi bị người phát hiện, hai người không quần áo chỉnh tề ôm nhau một chỗ thì danh tiếng của nàng sẽ không bị tổn hại nghiêm trọng

Tiết Phong sững sờ, hai tai đỏ lên “cái kia…”

“Ân?”

“Thực ra…”hắn cũng không giấu nữa, nói hết mọi chuyện “thực ra ngày đó hắc y nhân trói ngươi mang đi vung lên người ta không phải là mê dược, mà là…thuốc kia”

Tiêu Minh Yên sững sờ.

“Chính là loại thuốc trợ hứng trong khuê phòng. Khi đó ta đang ôm ngươi, dược người kia hắt lên người ta, ngươi cũng hít phải một chút,cho nên…”nhớ tới hôm đó nàng không ngừng cọ xát vào lòng nàng, tai của hắn càng hồng nhưng hai người đã là phu thê, không có chuyện gì không thể nói “ta sợ gặp chuyện không mau liền ôm ngươi nhảy xuống đầm nước gần sơn động, ngâm trong đó một lát. Khi đó trời lạnh, ngươi bị thương còn ngâm nước, chốc lát đã sốt cao, ta cởi áo khoác đắp cho ngươi nhưng ngươi vẫn kêu lạnh, ta chỉ có thể ôm ngươi sưởi ấm. Thực ra ta vốn không định ngủ, nghĩ là có người đến thì ta cũng sớm có chuẩn bị, không làm tổn hại danh tiếng của ngươi nhưng sau đó ta…không chống đỡ nổi, bất tỉnh”

Tiêu Minh Yên không lên tiếng, nhưng lỗ tai cũng mơ hồ đỏ lên. Khó trách sau khi chuyện kia xảy ra, có một đoạn thời gian nàng mơ thấy hắn. Hóa ra không phải là mộng

“Về sau ta có tìm Triệu Thừa An giải thích, ta đã nói rất rõ ràng, tường tận chi tiết, ta nghĩ rằng hắn tin, không ngờ đảo mắt, hắn liền từ hôn với ngươi. Ta tức giận, âm thầm đánh gãy chân hắn…”

“Cái gì?” Tiêu Minh Yên sững sờ “chân của hắn không phải do Kiểu Kiểu đánh gãy sao?”

Tiết Phong biết mình lỡ lời, cẩn thận dò xét thê tử một cái, thấy nàng không tức giận mới ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói “hôm Kiểu Kiểu trùm bao tải hắn, ta vừa lúc đi ngang qua, sau khi các nàng đi, ta…đạp thêm mấy cước”

Tiêu Minh Yên “…”

“Minh Yên, ta thật không có cùng Khang Hoa liên thủ tính kế ngươi. Ta vĩnh viễn sẽ không đối với ngươi như vậy. Còn chủ mưu ra tay với ngươi, ngươi yên tâm, dù đào sâu ba thước đất ta cũng sẽ tìm ra hắn, ta sẽ không để hắn lại có cơ hội tổn thương hắn” thấy nàng im lặng cúi đầu, Tiết Phong liền xích lại gần nàng

Tiêu Minh Yên bị cái đầu heo đủ màu sắc của hắn làm giật mình, hoàn hồn “Ta…bôi thêm cho ngươi ít thuốc đi” Bộ dáng này quá dọa người, lần tới nói cho phụ vương và Kiểu Kiểu không thể đánh vào mặt. Mờ mịt trong lòng nàng phút chốc cũng tan biến, chân thành của hắn đã vuốt phẳng tất cả góc cạnh trong lòng nàng, khiến nàng an tâm không lo. Như thế là đủ

Trong phòng, đôi phu thê cởi bỏ khúc mắc làm hòa với nhau, khiến đám người đang dán vào cửa nghe lén bên ngoài thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà…

Trong phòng cô dâu mới cởi bỏ hiểu lầm hòa hảo , nằm sấp ở ngoài cửa nhìn lén trong lòng mọi người cũng là thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà…

Hai người nói một hồi liền ôm nhau, mắt thấy sẽ xảy ra chuyện, Phúc vương lập tức giận tím mặt, trừng mắt xông  vào. Thân thể Minh Yên còn không thoải mái, tên tiểu tử này…cầm thú…

“Cái này…chờ ngươi dưỡng thương tốt rồi tính sau’

Muốn hôn lại bị cự tuyệt, Tiết Phong vừa thất vọng vừa thương tâm, rầu rĩ đáp ứng

Tiêu Minh Yên ho nhẹ một tiếng, có chút chột dạ, cái mặt này quá xấu, nàng không thể hạ miệng được

Bên ngoài Phúc vương vô cùng cao hứng, thì thầm với tiểu khuê nữ ‘vừa rồi nên đánh thật mạnh mới phải”

Tiêu Minh Kiểu lập tức tán thành ‘đúng vậy”

“Nàng là muội muội ngươi, nể mặt ngươi và công công, bà bà, ta cũng sẽ không trách nàng nhưng sẽ không có lần sau’

“Đương nhiên không có lần sau. Ngươi yên tâm, ta sẽ dạy dỗ nàng thật tốt”

“Ân…”

Khuê nữ đã nói sang chuyện khác, hiền tế cũng không có ý định tìm chết, Phúc vương mới bĩu môi, ra hiệu cho mọi người rút

lui. Chờ ra khỏi tiểu viện của Tiêu Minh Yên, hắn mới quay đầu nói với tiểu hiền tế “chủ mưu chuyện này…”

“Nhạc phụ yên tâm, giao cho ta là được”

“Phải nhanh một chút” Phúc vương vẫn còn sợ hãi ‘ai biết tên khốn kiếp kia còn hậu chiêu nào không. Không được, ta phải phái thêm người bảo vệ Minh Yên. Còn ngươi, Kiểu Kiểu, gần đây ra cửa cũng phải cẩn thận một chút, không thể khin thường ah”

Tiêu Minh Kiểu gậ đầu, nhớ tới kẻ xấu núp trong bóng tối muốn thương tổn  người nhà mình, tâm tình của nàng vừa khá hơn đã suy sụp trở lại

Trên đường quay về tiểu viện cách vách, Vệ Cảnh nói với nàng ‘mấy ngày này không cần trở về, ngươi hảo hảo bồi a tỷ đi”

Tiểu cô nương gật đầu lại rầu rĩ thở dài “lúc nào mới bắt được người kia chứ, ta lo lắng cho a tỷ”

“Người kia kế hoạch thật bại, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không dám lại ra tay, đừng lo quá’ đưa tay xoa đầu nàng, Vệ Cảnh cười đáp “ngày khác phải bắt Tiết Phong mời chúng ta ăn cơm mới được”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, sau đó mới có phản ứng “đúng vậy, nếu chúng ta không đánh hắn thành như thế, không khiến a tỷ đau lòng thì chuyện này còn không biết tới lúc nào mới giải quyết được ah. Nên mời, đến lúc đó moi của hắn thật nhiều mới được” Nghĩ tới Tiết Phong bị đánh còn phải mời bọn họ ăn cơm, nàng liền nhịn không được bật cười thành tiếng

Vệ Cảnh cười nhìn nàng ‘đúng vậy, nhất định không thể ít được”

Ra chủ ý xấu còn có vẻ mặt vô hại như vậy, Tiêu Minh Kiểu đưa tay vỗ vai hắn “đại huynh đệ, ngươi ngày càng đen tối ah’

Vệ Cảnh khiêm tốn mỉm cười ‘đều do Kiểu Kiểu dạy bảo tốt”

Biết hắn đang cố chọc cho mình vui vẻ, tâm tình của Tiêu Minh Kiểu tốt lên không ít, chỉ là hung thủ tổn thương a tỷ vẫn chưa bị bắt, trong lòng nàng như treo một tảng đá lớn nên không cười lớn tiếng vui vẻ như trước. Vệ Cảnh thấy vậy lại trêu chọc nàng vài câu, sau đó đề nghị ‘vài ngày trước Dạ Tuyết đưa đến mấy hũ rượu hoa đào, mùi vị không tệ, say lòng người. Hơn nữa lần trước ngươi nói món gà chiên mè ngon đúng không? có muốn…”

“Muốn” Tiêu Minh Kiểu không đợi hắn nói xong đã nuốt nước miếng “ăn no mới có khí lực tìm hung thủ, ta không thể để mình đói bụng được”

Vệ Cảnh bật cười thành tiếng

Từ sau đêm động phòng, Tiêu Minh Kiểu không uống rượu nữa. Nàng sợ uống rượu say lại làm ra chuyện xấu hổ nhưng hôm nay tâm tình không tốt, hơn nữa nghe nói rượu hoa đào này uống không say nên nàng không nhịn nữa

Rượu mát lạnh, nồng đậm mùi hoa đào, vào miệng như cam tuyền, ngọt mà không ngán, thuần mà không gắt. Tiêu Minh Kiểu thử một ngụm liền thích, khen ngợi “uống rất ngon”

Vệ Cảnh gắp thức ăn cho nàng ‘ăn chút gì trước đi, bụng trống uống rượu sẽ say”

Tiêu Minh Kiểu lại không có khẩu vị, ăn chút gì đó rồi tiếp tục uống rượu

“Ta nhất định phải tìm ra hung thủ hại a tỷ, tìm được rồi, ta nhất định sẽ tháo hắn thành tám khối. Còn Tiết Cẩm ka nữa, nếu không phải nể mặt tên đại ngốc Tiết Phong kia, ta mới không dễ dàng bỏ qua cho nàng thế đâu. Hừ, a tỷ ta không làm gì có lỗi với nàng, nàng dựa vào cái gì mà nhìn a tỷ ta không vừa mắt?”

“Còn có Tiết Phong…Nếu hắn dám để a tỷ ta bị thương lần nữa, ta lập tức mang nàng về nhà, để hắn sống một mình đi. Ta…nếu không phải sợ a tỷ giấu trong lòng khó chịu, ta cũng lười đánh hắn, đánh hắn tay ta còn đau ah. Cho hắn cút đến chỗ nào đó đi, đừng mong gặp lại a tỷ ta”

Nhìn tiểu cô nương vừa uống rượu vừa thao thao bất tuyệt không ngừng, Vệ Cảnh không hề mất kiên nhẫn mà thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nàng nhắm rượu, luôn miệng mỉm cười, bộ dáng ôn nhuận như ngọc, bao dung hết thảy

Tâm trạng bực bội, bất an của Tiêu Minh Kiểu liền yên tĩnh lại. Nàng một tay cầm chén rượu, một tay chống mặt, nghiêng đầu nhìn thanh niên tuấn mỹ, nhất cử nhất động đều như mây trôi nước chảy trước mặt, không hiểu sao trong lòng nóng lên

“Vệ Cảnh,ngươi thật dễ nhìn” trước mắt có chút mơ hồ, nàng bất mãn chu miệng, đặt chén rượu xuống, dụi mắt, xích lại gần “mắt đẹp, mũi đẹp, miệng…cũng dễ nhìn”

Mặt nàng ửng hồng, hai mắt mê ly, hiển nhiên là đã hơi say.Vệ Cảnh bật cười, thấy nàng mê muội nhìn mình, còn xích lại càng gần, ánh mắt hắn lóe lên, khẽ cong môi “Kiểu Kiểu thích không?”

“Thích…” Tiêu Minh Kiểu không chút do dự gật đầu, nàng cảm giác trong lòng mình như có vật gì đó muốn chui ra nhưng lại bị vật gì đó đè nặng, làm thế nào cũng không chui ra được, lập tức nhíu mày, bất mãn nói “khó chịu, thật khó chịu. Vệ Cảnh, ngươi mau giúp ta xoa đi” nói xong bắt lấy tay Vệ Cảnh đặt lên ngực mình

Vệ Cảnh sửng sốt, hai mắt tối sầm ‘Kiểu Kiểu…ngươi say’

“Ta không có”Tiêu Minh Kiểu lắc đầu,có chút mất hứng “ta chính là ngàn chén không say đại danh đỉnh đỉnh, mà lúc này mới uống có bao nhiêu đâu. Ngươi mau xoa xoa đi, ta khó chịu”

Uống rượu hoa đào cũng sau còn dám nhận mình là ngàn chén không say. Vệ Cảnh buồn cười, lại thấy nàng vẫn ầm ĩ bắt mình xoa cho nàng, nhịn không được, làm theo ý nàng hai cái “thế này?”

Thanh âm của hắn khàn đục, Tiêu Minh Kiểu nghe mà trong lòng thêm ngứa, nàng không thấy dễ chịu hơn, đưa tay nâng mặt hắn, con ngươi rơi trên miệng hắn

“Ta… Ta muốn…”

“Ân?”

“Muốn ăn miệng ngươi” nàng nuốt nước miếng, nhẹ giọng lẩm bẩm “miệng ngươi nhìn có vẻ ăn rất ngon”

Yết hầu Vệ Cảnh lên xuống, gần như không nhịn được nữa nhưng không biết nghĩ tới điều gì mà thân thể hắn cứng lại, đè xuống ngọn lửa trong lòng, thấp giọng dụ dỗ ‘ngươi say rồi, trở phòng ngủ một lát được không?”

Tiêu Minh Kiểu vỗ bàn không nghe “không được, ta không ngủ, ta muốn hôn ngươi”

Vệ Cảnh còn đang muốn nói gì đó, tiểu cô nương nhiệt tình lại bá đạo đã không kiên nhẫn,cúi đầu cắn một cái lên miệng hắn

Cảm giác của Vệ Cảnh là…đau đến rơi lệ


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện