Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 90


trước sau

90

Nghe thấy thanh âm của Tiêu Minh Kiểu, Khang Hoa quận chúa Tiêu Cẩn Linh mở mắt nhìn nàng. Có lẽ vì biết mình sẽ không có kết cục tốt, nàng cũng lười giả vờ, cởi bỏ vẻ ôn hòa ưu nhã ngày thường, lộ ra sự sắc bén thực sự vốn có

“Sao chỉ một mình ngươi đến? con ma ốm suốt ngày theo đuôi ngươi đâu rồi?hắn chết rồi sao?”

Tiêu Minh Kiểu híp mắt, đi đến trước mặt thiếu nữ dáng vẻ xinh đẹp nhưng khuôn mặt tràn đầy ác độc, đưa tay nắm cằm nàng “Vệ Cảnh rất tốt, kẻ phải chết là ngươi”

Khí lực của nàng không phải ai cũng nhận được. Tiêu Cẩn Linh sắc mặt trắng nhợt, hít sâu một hơi nhưng không cầu xin tha thứ mà hai tay nắm chặt thành quyền, cố nhịn đau, gian nan nói “sớm biết có hôm nay, ta..ta nên trực tiếp giết chết Tiêu Minh Yên”

Tiêu Minh Kiểu tát cho nàng một cái, lại giơ chân đá nàng dập mặt xuống đất, ngữ khí giễu cợt ‘ngươi muốn chết nhưng lại không có dũng khí và thủ đoạn như phụ vương ngươi, cho nên muốn mượn tay ta giết ngươi cũng để ta mang tiếng chứ gì? ngươi cho là ta sẽ mắc mưu sao?”

Tiêu Cẩn Linh cảm giác như mình bị rút sạch nửa cái mạng, thầm mắng: nha đầu chết tiệt này sao lúc này lại thông minh như thế? Ai nói đầu óc ngu si tứ chi phát triển chứ?

Tiêu Minh Kiểu chống nạnh cười lạnh“biết ngươi thua ở chỗ nào không? khinh địch, nhất là đối với ta. Ánh mắt của ngươi như vậy là sao? ta khí lực lớn, đầu lại thông minh,mọi người đều khen ta văn võ song toàn đó nha”

Hành Cáp âm thầm khinh bỉ tiểu quận chúa nhà mình, trong cầm kỳ thư họa chỉ có chơi cờ là miễn cưỡng một chút, lại không biết xấu hổ mà nhận mình văn võ song toàn.

Tiêu Minh Kiểu khoe khoang thuận tiện trào phúng Tiêu Cẩn Linh một hồi, như nhớ ra gì đó “đúng rồi,còn có tin tốt quên nói cho ngươi biết”

Tiêu Cẩn Linh rất không muốn nghe nhưng Tiêu Minh Kiểu vẫn cứ thích nói “Gia Nhu tỷ tỷ đã mang thai, haha, Triệu hầu gia mà ngươi yêu mến đã sắp làm cha rồi. Như thế nào, ngươi có thấy vui thay hắn không?”

Tiêu Cẩn Linh ngẩn người, khó tin mở to mắt “không thể nào”

“Sao lại không thể. Người ta là vợ chồng son, thành thân lâu như thế có con cũng là chuyện bình thường’ Tiêu Minh Kiểu không để ý nói ‘à đúng rồi. Ngươi cho Gia Nhu tỷ tỷ uống thuốc tuyệt dục, cũng không bỏ qua cho mấy thị thiếp của Triệu Thừa An nhưng dù thế thì nàng vẫn mang thai. Triệu hầu gia rất cao hứng, nghe nói hôm Gia Nhu tỷ tỷ chẩn được có thai, hắn cao hứng đến mức gặp người đều cười ngây ngô”

Sau khi tra ra Tiêu Cẩn Linh là hung thủ sau màn hạn tỷ tỷ nhà mình, Tiêu Minh Kiểu không phải cái gì cũng không làm. Nàng nhờ Vệ Cảnh phái người nhìn chằm chằm nàng ta suốt một tháng, cho nên những thủ đoạn ác độc mà Tiêu Cẩn Linh đối với mấy nữ nhân bên cạnh Triệu Thừa An, nàng đều biết rõ. Vì thế hôm nay nàng cũng không định đánh chết Tiêu Cẩn Linh, như thế quá tiện nghi cho nàng ta, những thống khổ mà a tỷ phải chịu, nàng sẽ trả lại cho nàng ta từng chút, từng chút một.

Sống không bằng chết là cách trả thù tốt nhất

Tiêu Cẩn Linh sững sờ nhưng rất nhanh đã ngẩng đầu lên, cười lạnh nói ‘không thể nào. Ngươi gạt ta, loại thuốc kia một khi uống vào là không có thuốc nào chữa được, nàng không thể nào có thai”

“Được rồi, ta tốt bụng nói cho ngươi biết đi. Gia Nhu tỷ tỷ vận khí tốt, dược mà ngươi hạ với nàng lại ma xui quỷ khiến lại được nàng đưa cho một thiếp thất của Triệu hầu gia, cho nên nàng vốn không trúng chiêu” Tiêu Minh Kiểu nhún vai “vì hài tử mà gần đây Triệu hầu gia đối với Gia Nhu tỷ tỷ tốt hơn rất nhiều, nghe nói hắn liên tục ngủ ở chính phòng mấy ngày liền, không có đến phòng các tiểu thiếp khác. Hơn nữa hôm qua Triệu hầu gia còn tự mình cùng Gia Nhu tỷ tỷ đi dâng hương. Ai nha, xem ra hắn rất quan tâm hài tử này, có hài tử rồi, chắc là sau này quan hệ giữa phu thê bọn họ sẽ tốt hơn rất nhiều”

“Không thể nào” khi nghe được tin Vĩnh vương tự sát, Tiêu Cẩn Linh cũng chưa từng rơi nước mắt, lúc này trong mắt tràn đầy lệ quang. Nàng cố trấn định, nghiến răng nghiến lợi ‘nói “ngươi gạt ta, ngươi gạt ta”

Nàng trời sinh tính tình kiêu ngạo, chưa từng chịu khuất phục cho nên mới ghen ghét tỷ muội Tiêu Minh Kiểu. Dựa vào cái gì đều là quận chúa, nàng lại phải cụp đuôi làm người mà các nàng thì muốn gì có đó, sống bừa bãi tiêu sái? Dựa vào cái gì mà Tiêu Minh Yên dung mạo tài tình không bằng nàng lại có được nam nhân mình thích?

Cũng vì sự tình đã bị bại lộ, biết mình không thể trốn thoát, nàng liền nảy sinh ý nghĩ thay vì tham sống sợ chết, để bị người làm nhục, chi bằng tìm một cái chết vinh quang. Nhưng cũng không phải thực sự muốn chết cho nên nàng không có dũng khí tự sát, sau khi bị Tiêu Minh Kiểu vạch trần liền lập tức tỉnh táo lại: chết rồi cái gì cũng đều không có, nàng không thể chết được, nàng còn có Triệu Thừa An

Triệu Thừa An, nam nhân nàng chỉ nhìn một cái liền yêu

Phụ vương bề ngoài nhu nhược bên trong thô bạo, động chút là đánh nàng và mẫu phi. Mẫu phi vì thế mà qua đời, để lại một mình nàng ở trong Vĩnh vương phủ chịu mọi hành hạ. Chỉ có nam nhân kia mới cho nàng ấm áp chân thật, xem nàng như minh châu mà nâng niu trong lòng bàn tay. Dù vì hắn mà tính kế Tiêu Minh Yên, nàng cũng chưa từng hối hận, nàng biết sau này chỉ cần nàng mềm giọng năn nỉ, hắn nhất định sẽ tha thứ cho nàng. Ai ngờ khi nàng nảy sinh hi vọng, Tiêu Minh Kiểu lại nói cho nàng biết Triệu Thừa An và Gia Nhu đã có hài tử

Cho dù Triệu Thừa An yêu người khác cũng sẽ không khiến Tiêu Cẩn Linh thương tâm tuyệt vọng như vậy.Tình yêu tốt đẹp mà mong manh, nhẹ nhàng bóp một cái liền vỡ, có hài tử lại khác, huyết mạch thân tình không dễ dứt bỏ. Triệu Thừa An và Gia Nhu có hài tử, sau này nể tình hài tử, hắn sẽ tuyệt đối không thể nào không để ý tới nàng. Vậy mình còn có thể tranh sao? lấy cái gì mà tranh?

Tiêu Cẩn Linh lòng đau như lửa đốt, nước mắt rơi như mưa, máu tươi cũng lan tràn nơi khóe miệng, tạo thành mấy đóa hoa nhỏ trên vạt áo màu lam nhạt của nàng. Nàng tự nhủ với mình là Tiêu Minh Kiểu đang nói dối, tất cả không phải là thật, có thể là…

“Ngươi không tin? Không tin thì tự mình hỏi Triệu hầu gia đi”Tiêu Minh Kiểu nói xong vỗ tay một

cái, lập tức thấy Triệu Thừa An đã lâu không gặp, bước chân cứng ngắc đi tới

Xiêm y màu trắng ngà quen thuộc khiến Tiêu Cẩn Linh toàn thân chấn động, cả người không khống chế được mà run rẩy. Đâu là lần đầu tiên nàng nghe nói Triệu Thừa An tới mà không lập tức ngẩng đầu nhìn hắn

“Dù sao cũng thích nhau một thời gian, cùng làm qua chuyện cẩu thả, trước khi chia tay, không để các ngươi gặp mặt một lần thì quá tàn nhẫn. Chao ôi, ai bảo ta tâm địa thiện lương chứ?hai người các ngươi hảo hảo từ giã nhau đi. Tỷ phu, Hành Cáp tỷ tỷ, chúng ta đi ra ngoài đi, để lại không gian cho bọn họ”Tiêu Minh Kiểu cực kỳ thống khoái. Lúc trước Tiêu Cẩn Linh cùng Triệu Thừa An làm a tỷ nàng tổn thương thế nào,hiện tại những điều này cũng chỉ là nhân quả tuần hoàn mà thôi

Tiêu Cẩn Linh, nàng đáng bị thế

Khi tiết thét thảm thiết của Triệu Thừa An vang lên, Tiêu Minh Kiểu đang nhìn trời ngẩn người. Nàng không có hứng thú chuyện giữa hắn và Tiêu Cẩn Linh, sở dĩ chưa đi vì chờ xem kết quả mà thôi

“Xem ra đã kết thúc, đi thôi, vào xem một chút” nàng lấy lại tinh thần, đi vào nhà, vừa nhìn thấy đã kinh ngạc đến ngây người

Tiêu Cẩn Linh đang gắt gao đè trên người Triệu Thừa An, cúi đầu hôn môi hắn, thần sắc ôn nhu mà quỷ dị, ánh mắt lại tràn ngập điên cuồng và tuyệt vọng, khiến người ta không rét mà run

Một thanh chủy thủ cắm ngay giữa hai chân Triệu Thừa An, máu tuôn chảy ồ ạt. Ngay cả Tiêu Minh Kiểu không có vật kia, nhìn thấy cũng phải co rúm người lại. Thật quá ngoan độc ha

Tiết Phong ở sau biến sắc mặt, vô thức kẹp chặt hai chân

“Ta không chiếm được ngươi, người khác cũng đừng mong có được. An lang, ta không trách ngươi vô tình với ta, cũng không sợ ngươi sau này hận ta, ta muốn ngươi vĩnh viễn nhớ tới ta” Tiêu Cẩn Linh không để ý đến ai, chỉ không ngừng vuốt ve mặt Triệu Thừa An, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt hắn. Trước khi Tiêu Minh Kiểu rời đi đã sai người cởi bỏ dây trói cho nàng ta, bởi vì nàng hiểu tính tình vị đường tỷ này, nhất định sẽ lăn qua lăn lại Triệu Thừa An một phen nhưng không ngờ nàng ta lại ngoan độc như vậy, khiến cho hắn đoạn tử tuyệt tôn

Triệu Thừa An đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, hôn mê bất tỉnh. Tiêu Minh Kiểu dù cố ý để hắn sống không được thoải mái nhưng lúc này cũng cảm thấy đồng tình với hắn. Sau này hắn còn có thể làm nam nhân sao?

“Khụ, mau truyền thái y đi”Tiết Phong khóe miệng co rút, hồi lâu mới thốt nên lời

Thái y rất nhanh đã có mắt, tuy nhiên Tiêu Cẩn Linh ra tay quá ác, chỗ kia của Triệu Thừa An xem như đã bị phế. Tiêu Minh Kiểu không biết nên nói gì, chỉ sai người trên đường đến tây bắc chiếu cố Tiêu Cẩn Linh “thật tốt” , đừng làm cho nàng ta chết ngay khi vừa rời khỏi Vĩnh vương phủ

“Vui sao? dọc đường về nhà, Hành Cáp vốn tích chữ như vàng lại lên tiếng hỏi

“Đương nhiên vui, cặn bã nam và tiện nữ nhân đều gặp quả báo, xem như giúp a tỷ ta trút giận nha”

“Vui thì nên ăn mừng đi” Hành Cáp nói xong dừng bước

Tiêu Minh Kiểu có chút khó hiểu, ngẩng đầu lên, nhìn thấy bảng hiệu Trân Vị các liền thông suốt, nhìn thanh y nữ tử mặt không chút thay đổi, khóe miệng co rút, vội kéo nàng đi vào trong “thèm ăn thì cứ nói thẳng, cần gì phải phí sức như thế chứ”

Sau khi ăn uống no đủ, hai người nâng cao bụng tròn vo. Đi được nửa đường chợt nghe trong hẻm nhỏ cách đó không xa vang lên thanh âm kêu cứu quen ai. Tiêu Minh Kiểu sững sờ một cái rồi nhanh chóng chạy về phía âm thanh vọng tới ‘là tiếng của A Vu”

Mấy tháng trước, Tần gia đã phái người đến đón Tần Vu trở về. Lần đầu tiên bị Tiêu Minh Kiểu kiếm cớ đuổi đi, lần thứ hai, đến cớ nàng cũng không thèm dùng tới.

Sự tình là do có một ngày Tần Vu đi dạo phố, xui xẻo đụng trúng An nhị gia. Biết nàng vốn là cô nương mà Tần gia định gả mình, An nhị gia từ chỗ không có hứng thú với hôn sự này liền đổi ý, chủ động đến Tần gia cầu hôn. Mà Tần gia cũng biết An nhị gia thích loại cô nương như Tần Vu nên từ đâu mới muốn gả nàng cho hắn, lúc này An nhị gia lại chủ động cầu thân, bọn họ cao hứng vô cùng tuy nhiên hiện Tần Vu được Tiêu Minh Kiểu che chở, bọn họ không dám cưỡng bách đưa nàng về nhà. Sau khi suy tư, bàn bạc, gia chủ Tần gia liền phái người đến Phúc vương phủ hỏi thăm: chúng ta muốn đưa Tần Vu về nhà thành thân, vương gia có đồng ý không? nếu không đồng ý, ngươi già như thế lại kiếm cớ giữ một hoàng hoa khuê nữ như nàng ở lại trong phủ của ngươi là có ý đồ gì? Lời này khiến Phúc vương suýt nữa tức chết, lão tử có thể có ý gì chứ? nàng còn nhỏ hơn khuê nữ của ta, ta sao có thể có ý nghĩ không an phận với nàng. Người Tần gia cứ vậy mà bị đánh ra ngoài nhưng chuyện này là họ có lý, Phúc vương đuổi người được một lần, không thể đuổi lần thứ hai. Tần Vu cũng hiểu được điều này cũng không muốn liên lụy Phúc vương phủ bị Tần gia quấn lấy lên hôm đó rời khỏi Phúc vương phủ

Tiêu Minh Kiểu thấy vậy đành phải giả vờ phái người đưa nàng về phương bắc, lại nữa đường sai người bắt nàng trở về. Nhưng nàng không thể ở lại Phúc vương phủ, nên sau khi thương lượng liền thống nhất giấu nàng trong một tiểu viện bí mật ngụ tại một ngõ nhỏ hẻo lánh, còn phái vài người bảo vệ nàng, chuyện này mới tạm thời qua đi


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện