Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 89


trước sau

89

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, Tiêu Minh Kiểu đã tỉnh lại. Nàng là bị nghẹn tiểu mà tỉnh.Tối qua không ăn cơm lại uống không ít rượu nên lúc này bị nghẹn rất lợi hại

Hơn hai tháng chung giường chung gối, nàng đã quen sáng sớm thức dậy trong lòng Vệ Cảnh, cho nên chỉ vỗ vỗ cánh tay hắn đặt ngang hông mình, ngái ngủ nói ‘Vệ Cảnh. Ta…ta muốn đi tiểu” nói xong lại mơ hồ ngủ tiếp cho đến khi không nhịn được nữa, lại đưa tay đẩy ngực hắn ‘Vệ Cảnh…”

Trơn bóng mềm mại, co giãn…Xúc cảm này không đúng lắm

Tiêu Minh Kiểu giật mình mở mắt, đập vào mắt là lồng ngực trắng nõn

Một hạt đậu đỏ, hai hạt đậu đỏ

“Ân…”

Bên tai vang lên tiếng rên nhẹ khiến Tiêu Minh Kiểu nhảy dựng, nàng đột nhiên hoàn hồn, hồi lâu mới có phản ứng: Vệ Cảnh không có mặc quần áo ngủ. Nàng vội cúi đầu kiểm tra, không chỉ Vệ Cảnh mà nàng cũng không chỉnh tề, cổ áo rộng mở, lộ nửa vai, áo lót nhiều nếp nhăn, bộ dáng chật vật…

Đã xảy ra chuyện gì?

Nàng cả kinh suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhưng vừa động lại bị một bàn tay lớn đè chặt, đồng thời cái cằm có mấy sợi râu lún phún nhẹ nhàng cọ xát lên mặt nàng

“Ngoan ngoãn…mau ngủ đi”

Thanh âm của hắn rất nhẹ, vừa trầm vừa khàn, hơi thở nóng ấm như móng vuốt nhỏ xông vào tai Tiêu Minh Kiểu, cào cào khiến nàng cả người vừa nhột vừa tê, thân thể khẩn trương, xụi lơ thành một bãi nước

“Vệ…Vệ Cảnh” tim đập thình thịch, nàng nuốt nước miếng, cả người nóng lên “ngươi…đã tỉnh chưa”

Vệ Cảnh không trả lời, hơi thở thong thả, hiển nhiên là còn đang say giấc

Hóa ra vừa rồi là hắn nói mớ. Tiêu Minh Kiểu thanh tỉnh lại, lại gọi thêm vài tiếng thăm dò, xác định Vệ Cảnh vẫn chưa tỉnh, mới thở phào nhẹ nhõm

Sự tình sao lại như thế này? Rượu hoa đào không gắt, nàng dù uống say cũng không quá mức khó chịu, ký ức cũng không vụn vặt như trước, trong đầu hiện lên toàn bộ những gì mình đã làm với hắn trong tối qua

“Vệ Cảnh, ngươi cho ta hôn một cái đi, một cái thôi”

“Hehe, làn da ngươi thật mềm mịn, y như làn da của ta nha”

“Ngủ? Ta không ngủ! Ta còn muốn hôn hôn. Y phục này phiền quá, cởi xuống, mau cởi xuống”

“Đây là cái? sao nó lại ngóc đầu dậy?Ngươi đừng né, ta còn chưa thấy rõ. Ta biết rồi, là đại chít chít phải không”

“Ta còn chưa xem qua ah. Vệ Cảnh, ngươi cho ta xem đi”

“Không được. Không được ngủ. Ta muốn xem, chỉ một cái thôi, ngươi ngoan đi, ta không muốn làm đau ngươi”

Nhớ tới tối qua đã nói những lời lưu manh, khuôn mặt Tiêu Minh Kiểu hết trắng lại hồng, cả người căng thẳng

Sau khi uống rượu say, nàng như thế nào lại không bằng cầm thú ah. Vệ Cảnh là mộ người tốt, mình không thương hương tiếc ngọc lại vừa hạ miệng vừa ra tay với hắn. Dù bình thường da mặt dày như tường thành, lúc này nàng cũng không chống đỡ nổi, vội bụm mặt, cân nhắc xem có nên giết người diệt khẩu hay không. Mà Vệ Cảnh thân là người bị hại, tối qua hắn liên tục giãy dụa, cố dỗ nàng đi ngủ, nàng lại ỷ mình có khí lực mà liên tục đè hắn xuống, lăn qua lăn lại khiến hắn mệt bở hơi tai, cuối cùng đành mặc nàng muốn làm gì làm. Nếu giờ nàng giết người diệt khẩu, có vẻ như là trước hiếp sau giết. Dù nàng không phải là người tốt nhưng cũng không phải kẻ xấu, huống chi Vệ Cảnh là người của mình…

Hay là bảo Hành Cáp tỷ tỷ cho hắn ăn dược mất trí nhớ? hoặc là…

Trong đầu đủ loại suy nghĩ loạn thất bát tao, sắc mặt cũng nàng cũng liên tục thay đổi theo, cuối cùng hạ qyết tâm, nhắm mắt lại, miễn cưỡng nhịn cảm giác căng trướng nơi bàng quan, nằm yên không nhúc nhích

Tôi qua huyên náo đến khuya, lúc này lại còn rất sớm, Tiêu Minh Kiểu ngủ thêm một lúc cho đến khi không nhịn được nữa mới mơ màng mở mắt ra, chui đầu ra khỏi chăn

“Đã tỉnh?”

Thanh âm của hắn vẫn ôn hòa dễ nghe như trước, Tiêu Minh Kiểu ngây ngô cười đáp lại sau đó…nhớ lại chuyện trước kia, nàng cười không nổi. Cúi đầu nhìn nhìn, xác định y phục trên người đầy đủ, mà Vệ Cảnh cũng đã ăn mặc chỉnh tề, khẩu khí bị chặn trong cổ họng mới lặng lẽ phun ra “tối hôm qua…”

Nhìn tiểu cô nương bóng lưng căng cứng, trên mặt lại giả vờ mờ mịt. Vệ Cảnh suýt chút nữa bật cười, nhịn hồi lâu mới nói “ngươi uống nhiều, ta sai người nấu canh giải rượu, ngươi uống một chút”

Tiêu Minh Kiểu không dám nhìn hắn, gật đầu một cái rồi bưng chén canh giải rượu lên, uống một hơi cạn sạch, cố che giấu vẻ chột dạ, làm ra vẻ vô tội nói “ta…tối qua lại uống rượu say sa?ta cũng không nhớ rõ nữa, ta…ta không có thất thố chứ?” Nhất quyết không thể thừa nhận mình nhớ tất cả, nếu không ngay cả bằng hữu cũng không thể làm ah

Vệ Cảnh cố nhịn cười “không…ngươi…phẩm rượu rất tốt”

Đây là đang trào phúng nàng? Tiêu Minh Kiểu gượng cười ‘đúng, người quen biết ta đều nói thế có điều tự ta lại không biết, mỗi lần uống say đều quên hết mọi chuyện”

Thấy nàng nói xong còn nhìn mình dò xét, Vệ Cảnh cũng nhịn không được nữa, nghiêng đầu bật cười.

Hắn cười không ra tiếng nên Tiêu Minh Kiểu không biết được nhưng nhìn thấy hai tai hắn đỏ lên, nghĩ hắn cố làm như không có chuyện gì xảy ra, mặt của nàng càng nóng, trong lòng cũng càng thêm áy náy.Đây đã là lần thứ hai rồi, hắn vẫn không trách cứ nàng, còn vì không để nàng lúng túng mà cố che giấu chân tướng. Có lòng mốn xin lỗi lại không thể nói nên lời. Chuyện xấu hổ như vậy, nếu thật sự đâm thủ, sau này còn sống chung với nhau thế nào?

Tiêu Minh Kiểu không muốn mất đi bằng hữu tốt như thế nên đành nhịn xuống, âm thầm quyết định, sau này không uống rượu nữa

Vệ Cảnh cười đủ, khôi phục bộ dáng ôn tồn tao nhã quay đầu nhìn nàng, thần sắc có chút lo lắng “sắc mặt ngươi không tốt như thế, có phải có chỗ nào không tốt không?”

Tiêu Minh Kiểu hoàn hồn, ánh mắt lơ đãng quét qua dấu hồng trên cổ hắn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, ôm bụng nhảy lên “không có việc gì, ta…chỉ là mắc tiểu”

Nhìn bóng lưng nghiêng ngả hốt hoảng của nàng, hắn cong môi, nhịn không được cười thành tiếng. Nha đầu này, sao có thể đáng yêu vậy chứ?

Chuyện này cứ thế qua đi nhưng lại không giống như đêm động phòng, lần này không biết sao trong lòng Tiêu Minh Kiểu lại có chút di chứng. Lúc nào nàng cũng nhớ tới chuyện đêm đó, mà người bình thường gặp được chuyện như vậy rõ ràng sẽ cảm thấy lúng túng, muốn rời xa đối phương nhưng nàng lại không biết phạm tật xấu gì, từ hôm đó mỗi khi nhìn thấy Vệ Cảnh đều muốn tới gần hắn. Hơn nữa, lúc đầu nhớ lại chuyện đó, trong lòng nàng thấy lúng túng xấu hổ, dần dần không biết xảy ra chuyện gì nhưng nàng vừa nghĩ tới liền nhìn không được cười ngây ngô.

Tiêu Minh Kiểu phát hiện mình không thích hợp nhưng gần đây vì chiếu cố tỷ tỷ và tìm ra hung thủ mà nàng không có thời gian bình tâm suy nghĩ xem mình rốt cuộc thế nào, vì thế cứ buồn bực như vậy qua nửa tháng

Hôm nay,Thính Âm các rốt cuộc cũng tìm ra chủ mưu thiết kế hại

Tiêu Minh Yên

“Khang Hoa? ta đã biết là tiện nhân này mà” xem xong thư Dạ Ninh đưa tới. Tiêu Minh Kiểu mày liễu dựng ngược, vỗ bàn muốn xông ra ngoài lại bị Tiết Phong ngăn lại

Này thiên, nghe âm các cuối cùng tìm ra cái kia trong bóng tối thiết kế nghĩ muốn thương tổn Tiêu Minh Yên hung thủ.

‘Chuyện này để ta xử lý”

Bình thường hắn ngây ngô khờ khạo như con gấu to xác, lúc này lại như một lưỡi kiếm sắc bén đã ra khỏi vỏ, toàn thân đều lộ ra sát khí khiến người ta kinh hoàng. Tiêu Minh Kiểu không tự chủ mà nuốt nước miếng, thầm hiểu vì sao lão bách tính đều mang hắn ra để dọa hài nhi nhà mình

“Ngươi định làm gì?” Phúc vương nhìn thấy phong thư kia cũng tức điên người, vất vả lắm mới bình tĩnh lại nhưng khuôn mặt béo mập vẫn trầm như nước, trong mắt lộ vẻ sắc sảo mang theo sát khí khó thấy

“Nàng muốn hại thê nhi ta, hủy cả nhà ta, ta đương nhiên phải ăn miếng trả miếng” ánh mắt của Tiết Phong lạnh lẽo như dã thú bị chọc giận, nói xong, nắm tay Tiêu Minh Yên một cái rồi rời đi

Từ đó hắn lặn mất tăm đến một tháng sau, Tiêu Minh Kiểu nhận được tin tức Vĩnh vương mưu phản, cả nhà bị lưu đày từ trong cung truyền ra, nàng mới biết được một tháng qua tỷ phu đã làm gi2m.

Trực tiếp hạ gục cả nhà người ta, quả thật là cao chiêu. Có điều…

“Vĩnh vương thúc trước giờ luôn nhát như chột, sao có gan mưu phản chứ?”

Tiêu Minh Yên nhàn nhạt đáp ‘lòng người khó dò lại tham không đáy, có rất nhiều thời điểm, mắt nhìn chưa phải là thật”

Không ai ngờ sự tình lại nghiêm trọng như thế, mới đầu Tiết Phong cũng chỉ muốn trừng phạt Vĩnh vương một chút, để cả nhà bọn họ không được dễ chịu, ai ngờ càng tra lại tra được chuyện lớn như vậy

“Vậy bọn họ sẽ như thế nào?”

“Hoàng bá phụ nhân đức, chỉ hạ lệnh cách chứ là thứ dân, cả nhà lưu đày đến tây bắc”

Tiêu Minh Kiểu gật đầu, lại nghe nói lát nữa Tiết Phong sẽ tự mang người đến vây Vĩnh vương phủ, hai mắt lập tức sáng lên, xông ra ngoài. Nàng có thể mặc kệ chuyện Vĩnh vương nhưng Khang Hoa thì…lúc này còn không đi bỏ đá xuống giếng thì đợi tới lúc nào nữa?

Phúc vương hâm mộ nhìn theo bóng lưng tiểu khuê nữ, hắn cũng muốn tới đạp thêm một cước nhưng dù sao cũng là huyết mạch hoàng gia, cho dù hắn và Vĩnh vương không cùng một mẹ, thậm chí mẫu phi của bọn họ  còn là tử địch của nhau thì những lúc như thế này hắn không tiện xuất hiện ở Vĩnh vương phủ

Nhìn béo lão cha không cam lòng, Tiêu Minh Yên đưa tay xoa xoa cái bụng đã khẽ nhô lên, cười nói “sự tình đã được giải quyết, phụ vương nên cao hứng mới phải”

Tảng đá trong lòng đã được buông xuống, Phúc vương cũng an tâm nhưng vẫn nghiêm mặt nói “dù Khang Hoa đã bị bắt nhưng ai biết nàng còn có đồng bọn họ hay không, cho nên ngươi cứ an tâm ở trong phủ chờ đi, đến khi tiểu oa nhi xuất thế rồi hãy quay về nhà bọn họ”

Hung thủ đã sa lưới, tiểu tử Tiết Phong kia chắc chắn sẽ dụ dỗ Minh Yên quay về. Hừ, hắn phải tiên hạ thủ vi cường, làm cho âm mưu quỷ kế của tiểu tử kia không thành mới được

Tiêu Minh Yên không biết nói sao? nếu phụ vương biết ba ngày trước nàng đã đồng ý với Tiết Phong, sáng mai sẽ theo hắn trở về thì thế nào đây?

Phúc vương bao trùm bởi không khí vui mừng thì Vĩnh vương phủ lại là tiếng khóc vang trời

Tiêu Minh Kiểu buồn bực đi vào trong, lại biết Vĩnh vương xưa nay luôn khúm núm đã sợ tội tự sát.

Dù đối với việc Vĩnh vương sống an nhàn phú quý không chịu lại muốn tìm đường chết mà mưu phản, Long Đức đế rất tức giận nhưng không có đuổi tận giết tuyệt. Dù sao cũng cùng một cha, cách chức làm thứ dân, xét nhà lưu vong cũng đủ khiến hắn không thể xoay người được nữa, không ngờ hắn…

Tiêu Minh Kiểu kinh ngạc cực kỳ, hỏi Tiết Phong khắp người máu tanh “thật sự là tự sát? không phải bị người ám hại hoặc giả vờ tự sát chứ?”

Tiết Phong gật đầu “khi cứu đến thì có thể nói chuyện nhưng cũng đã muộn”

Tiêu Minh Kiểu trong lòng có chút phức tạp, Phúc vương và Vĩnh vương không thường lui tới, người hai nhà cũng chỉ vì thể diện bề ngoài nên lúc này nàng không khổ sở mấy, tuy nhiên Vĩnh vương dù sao cũng là thúc phụ của nàng, là người nàng quen, cứ vậy mà chết, trong lòng nàng có chút không chấp nhận được. Nàng đứng yên sững sờ một hồi mới nhíu mày nói ‘đang tốt lành sao phải tìm đường chết chứ? yên ổn làm một nhàn vương không tốt sao?”

Cát thị thân thể khó chịu, sáng sớm hôm nay Vệ Cảnh đã bị nàng gọi về Định Quốc công phủ, vì thế lúc này chỉ có Hành Cáp ở bên cạnh nàng mà Hành Cáp trầm mặc ít nói, Tiết Phong lại không biết nói gì nên chẳng ai lên tiếng

Không có người tiếp chuyện, Tiêu Minh Kiểu cũng chỉ trầm mặc một lát liền đi vào chính sự ‘đúng rồi, Khang Hoa đâu?”

“Ở bên kia” đáy mắt Tiết Phong lóe lên lãnh ý, mang Tiêu Minh Kiểu đến một cái sân cách đó không xa “trong phòng kia có mật đạo, nếu không phải Vệ Cảnh phái mấy người Dạ Ninh đến hỗ trợ, e là nàng đã chạy thoát”

Người giảo hoạt ác độc như thế, nếu để nàng chạy không biết còn làm ra chuyện gì nữa. Tiêu Minh Kiểu nhíu mày, đến khi nhìn thấy Khang Hoa bị trói trên đất liền nhếch cằm, nở nụ cười “Khang Hoa tỷ tỷ, sao lại khiến mình chật vật như thế?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện