Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 92


trước sau

92

Cuối cùng Tiêu Minh Kiểu quyết định từ từ mà tính. Dù bọn họ đã thành thân nhưng chuyện này phải là người tình ta nguyện, dưa xanh ép không ngọt. Hơn nữa nếu lỡ hù đến hắn, cả hai ngay cả bằng hữu cũng khó làm thì phải làm sao? cho nên cứ thăm dò cảm giác của hắn đối với nàng trước, cũng để hắn làm quen với sự thân cận của nàng, sau đó…

Cảm giác mình quá thông minh, tiểu cô nương mặt mày hớn hở nói cho mọi người biết kế hoạch theo đuổi phu quân, sau đó dặn dò “các ngươi phải nhớ phối hợp với ta, nhất định không được để lộ, nếu để hù đến hắn thì không hay lắm. Chờ sau khi ta lấy được Vệ Cảnh sẽ mời các ngươi ăn ngon. Ngoan nha”

Thu Linh và Hành Cáp chỉ biết câm nín

Tần Vu thì suýt nữa cười thành tiếng. Tiểu quận chúa thật quá đáng yêu, nếu không phải thấy Thu Linh sắp khóc, nàng đã bày tỏ thái độ hợp tác với nàng rồi

“Ta đi đây. Vệ Cảnh cũng sắp trở về, ta muốn cùng hắn bồi dưỡng tình cảm nha. Biểu ca, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, lát nữa ta sai người lấy xe ngựa đưa ngươi về” lần đầu biết yêu, Tiêu Minh Kiểu khó tránh vui vẻ lại cảm thấy mới lạ, trong lòng tràn ngập hi vọng và ngọt ngào. Nàng tươi cười đầy mặt sôi nổi rời đi

Thu Linh nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng như có gió thu thổi qua, rất lạnh. Hắn vốn định tìm cơ hội thổ lộ, nào ngờ chưa kịp nói tiếng nào, nàng đã thông suốt với người khác.

“Này, uống thuốc trước đi” nhìn hắn tan nát cõi lòng, cảm giác như sắp khóc. Tần Vu có chút đồng tình lại buồn cười, ho nhẹ một tiếng, chỉ vào chén thuốc bên cạnh

Thu Linh lắc đầu, không lên tiếng. Hắn hiện không muốn làm gì cả, chỉ muốn nằm yên một mình

“Ta chưa từng yêu nên không biết lúc này phải an ủi ngươi thế nào. Ngươi…hay là ăn một viên đường đi” Tần Vu lấy trong tay áo ra một viên đường đưa cho hắn “nương ta từng nói, đời người sẽ có lúc không như ý, lúc không vui ăn chút đồ ngọt, trong lòng sẽ dễ chịu hơn”

Vị ngọt nhẹ lan tỏa làm cho người ta thèm ăn nhưng Thu Linh lúc này không có tâm tư, uể oải cự tuyệt

“Thật không ăn?”

Không ăn, không muốn ăn. Biểu muội nhìn từ nhỏ lớn lên giờ lại là của người khác, hắn khó chịu chết đi được

“Được rồi…”Tần Vu cười cười, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhét cục đường vào miệng Thu Linh

Thu Linh kinh hãi, suýt chút nữa bị nghẹn, tức giận ngẩng đầu, đang tính mở miệng thì thấy thiếu nữ trước mặt thẹn thùng nói ‘ăn ngon không?nương ta thích nhất ăn đường mè mà ta làm, nói ngon hơn bên ngoài nhưng sau khi nàng đi, không còn ai khen tan như thế nữa”

Lời trách mắng cứ thế đọng lại trên môi, Thu Linh mở to đôi mắt hoa đà, căm tức lại nghẹn khuất nhìn nàng, ra sức cắn cục đường trong miệng như để phát tiết. Vị thơm béo của mè hòa với vị ngọt của đường tràn ngập trong miệng khiến hắn sững sờ, vô thức nghiền ngẫm hai cái

“Thế nào? ăn ngon không?”

Thiếu niên tâm tình không tốt, cố ý nói ngược lại “không ngon”

Ăn không ngon mà ngươi liên tục nhìn vào trong tay áo của ta là sao?Tần Vu nén cười, thở dài nói ‘xem ra trước kia là nương ta cố ý dỗ ta cao hứng ah, ta làm vốn ăn không ngon”

Nhớ tới phụ mẫu nàng đều đã chết, tức giận trong lòng Thu Linh nháy mắt tiêu tán hơn phân nửa, ỉu xìu nói “nương ngươi không có lừa ngươi, là ta lừa ngươi.Đường này ăn rất ngon, ngon hơn mua bên ngoài nhiều”

“Thật?” Tần Vu hai mắt bừng sáng “ngươi không phải là đang an ủi ta chứ?”

Thu Linh không biết sao lại vui vẻ “ta an ủi ngươi làm gì? không nhìn xem hiện tai ai đang cần được an ủi?”

Tần Vu cũng cười, móc trong ống tay áo ra một bịch giấy dầu, đưa một viên đường cho hắn ‘ăn thêm nữa nhé?”

“Một viên không đủ, ta muốn cả bịch”

“Làm người không thể tham như thế nha”

“Là làm người không thể hẹp hòi như thế, dù sao cũng là bằng hữu, ta còn vì giúp ngươi mà bận rộn, có mấy viên đường ngươi lại không nỡ cho ta?”

“Vậy thì…ba viên, không thể nhiều hơn nữa” Tần Vu thật không nỡ. Đường này có ý nghĩa đặc biệt với nàng, nàng hiếm khi làm cho người ngoài ăn, lần này đưa cho Thu Linh mấy viên, xem như đã phá lệ

“Được rồi” Thu Linh giả vờ từ bỏ lại thừa dịp Tần Vu không chú ý mà cướp lấy bịch giấy trong tay nàng “đều là của ta, hahah”

Tần Vu tức giận

Thu Linh đắc ý nhìn nàng, trong lòng không thấy khổ nữa. Ăn ngọt làm cho người ta vui vẻ?nghe có lý nha

Vừa vào đại môn liền nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Vệ Cảnh vui vẻ hỏi “sao không vào trong? đứng ở đây làm gì?”

Hắn hôm nay một thân áo bào xanh, bộ dáng ngọc thụ lâm phong. Tiêu Minh Kiểu nhìn thấy mà tim nhảy dựng lên, lần đầu cảm thấy thanh niên này còn cảm thấy hắn còn tuấn mỹ hơn béo lão cha nhà mình. Nhưng rõ ràng là hắn ốm như thế, trên người không mấy lạng thịt ah. Cái này có phải là trong mắt người tình hóa Tây Thi không?

Tiêu Minh Kiểu như uống cả bình mật, trong lòng ngọt đến vô cùng, cắn miệng cười trộm một cái rồi tự bấm lòng bàn tay để ép mình tỉnh táo lại. Không được, phải tự nhiên, không được hù hắn

“Kiểu Kiểu” thấy nàng có gì đó không đúng, Vệ Cảnh khó hiểu gọi “đã xảy ra chuyện gì? sao không lên tiếng?”

Cố nén xúc động muốn ôm hắn, Tiêu Minh Kiểu mặt hồng hồng, ra vẻ không có chuyện gì “không có gì, ngươi về rồi, có mệt không?”

Hai mắt nàng sáng cực kỳ, trên mặt không giấu được vẻ vui sướng. Vệ Cảnh không biết xảy ra chuyện gì nhưng thấy vậy cụng vui theo, mỉm cười cùng nàng đi vào trong viện “không mệt. Ngươi thế nào?Vĩnh vương phủ thế nào rồi?”

“Ta cũng không mệt, còn bên kia…Haha, ngươi nhất định không thể tưởng tượng được xảy ra chuyện gì đâu” Tiêu Minh Kiểu mặt không biến sắc xích lại gần hắn, thấy hắn không hề có thái độ gì, cũng không né tránh, âm thầm cười trộm, cho đến khi hưng phấn qua đi mới thuật lại chuyện của Triệu Thừa An và Tiêu Cẩn Linh

“Nhân quả tuần hoàn” Vệ Cảnh nói xong, vô thức kẹp chặt hai chân

“Không phải nha. Nếu lúc trước hắn không giấu a tỷ ta trêu chọc Khang Hoa thì lúc này đâu có kết cục như vậy” Tiêu Minh Kiểu không cho là đúng ‘đúng rồi, nương ngươi thế nào?”

“Nói là đau đầu, không có gì đáng ngại”

“Không phải là bị Nguyệt

di nương chọc giận chứ?” Tiêu Minh Kiểu không nhịn được, nói thầm

Nàng hỏi vậy cũng có nguyên nhân. Trước đây Cát thị bị Định Quốc công bắt chuyển giao quyền quản gia cho Nguyệt di nương. Cát thị quản gia nhiều năm, vốn không để Nguyệt di nương vào mắt không ngờ Nguyệt di nương nhìn nhu nhược yếu đuối nhưng lại thâm tàng bất lộ, quản gia mới hai ba tháng đã đuổi đi trợ thủ đắc lực của Cát thị thay bằng người của mình. Lúc này Cát thị mới lo lắng nhưng Định Quốc công không thích nàng mà Nguyệt di nương lại liên tục thổi gió bên gối, cho nên đến giờ quyền quản gia vẫn chưa chuyển trả cho Cát thị. Quyền quản gia ở hậu viện tương đương với quyền sinh sát nên Cát thị không thể nào giao cho Nguyệt di nương nhưng Nguyên di nương được Định Quốc công che chở, nàng không muốn ra tay với nàng ta để chọc Định Quốc công không vui, vì thế đánh chủ ý lên Vệ Cảnh. Vệ Cảnh trước kia không được Định Quốc công để trong mắt, ở trước mặt hắn chẳng có tiếng nói nhưng hôm nay Vệ Cảnh đã cưới tiểu chất nữ mà Long Đức đế thương yêu nhất, là con rể của Phúc vương, không ai dám lơ là hắn, kể cả Định Quốc công. Cho nên Cát thị bị Nguyệt di nương chọc giận mà sinh bệnh. Nghe nàng khóc lóc kể lể, Vệ Cảnh liền đến chỗ Định Quốc công giúp nàng lấy lại quyền quản gia.

Có lẽ phát hiện được giá trị lợi dụng của nhi tử nên từ đó nàng để ý tới hắn hơn, luôn hỏi han ân cần, thái độ đối với Tiêu Minh Kiểu cũng tốt hơn nhiều. Nhưng nàng là thật lòng hay giả ý, Tiêu Minh Kiểu rõ vì thế không dễ bị nàng lừa gạt

Vệ Cảnh lắc đầu “không phải là Nguyệt di nương, là một biểu ca bà con xa của ta, nàng muốn ta nhờ nhạc phụ hỗ trợ, an bài cho hắn một chức quan”

Tiêu Minh Kiểu lập tức bày ra vẻ mặt: ngươi đừng có ghẹo ta, khiến Vệ Cảnh bật cười, lại làm nàng muốn say, hồi lâu mới hỏi ‘vậy ngươi trả lời nàng thế nào?”

“Ta nói ta làm không được.”

‘Sau đó thế nào? nàng chắc chắn sẽ không dễ bỏ qua cho ngươi”

Nhớ tới Cát thị khóc lóc thỉnh cầu, đáy mắt Vệ Cảnh lóe lên vẻ trào phúng, cười nói “đừng lo lắng, nàng không thể khiến ta khó xử”

Tiêu Minh Kiểu không yên tâm, quan sát hắn vài lần, sau đó nói ‘thực ra ta đã sớm muốn hỏi ngươi, sao ngươi lại muốn giúp nàng chuyện quản gia?”

“Mẫu thân chỉ là không thích ta, nhưng Nguyệt di nương…”Vệ Cảnh rũ mắt ‘có thể là chủ mưu sai người ba lần bốn lượt giết ta”

“Cái gì?” Tiêu Minh Kiểu lần đầu tiên nghe nói chuyện này, mở to hai mắt, khó tin hỏi “ngươi nói Nguyệt di nương muốn giết ngươi?”

Vệ Cảnh cười nói “ta không còn, vị trí Thế tử sẽ là của Vệ Lưu, nàng muốn giết ta thì có gì lạ đâu”

Tiêu Minh Kiểu nhớ tới gã sai vặt cố giết Vệ Cảnh liền bừng tỉnh đại ngộ “nhưng nếu ngươi đã biết nàng muốn hại ngươi, sao không nghĩ cách vạch trần nàng? ngươi không tiện cũng có thể nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi”

“Nàng không giết được ta, huống chi có nàng, nương sẽ có việc để làm’ ngữ khí của Vệ Cảnh như đang đùa

Dạ Ninh ở xa nghe được lại thấy đau xót, nhớ tới chủ tử trước kia phải nằm trên giường kéo dài hơi tàn, đáy mắt hắn tràn đầy hung ác. Khi đó gia nhà hắn là hận cha mẹ mình, bọn họ sinh ra hắn lại không đối xử tử tế với hắn, vứt bỏ hắn như vứt đôi giày cũ, còn để mặc người khác sỉ nhục hắn. Cho nên dù biết Nguyệt di nương không có hảo ý với mình, hắn vẫn coi như không thấy, vì Nguyệt di nương có thể khiến cát thị ngột ngạt, bọn họ giao pghong sẽ khiến Định Quốc công sống không yên. Khi đó hắn muốn cho mọi người cùng nhau sống không được thoải mái cho đến buổi tối gió lạnh thấu xương kia, một tiểu cô nương quấn áo khoác lông từ cửa sổ xông vào, từ đó thế giới của hắn liền có ánh sáng. Nghĩ tới đây, Dạ Ninh liền tươi cười, mọi thứ đã qua đi, gia nhà hắn rốt cuộc cũng sống như một con người.

Vệ Cảnh cùng Tiêu Minh Kiểu nói xong chuyện Định Quốc công phủ liền đi đến thư phòng xem sách

“Đọc sách?ta cũng đi. Chúng ta cùng đi đi” tiểu cô nương khôi phục tâm tình, kéo tay hắn, hai mắt tỏa sáng “ta có thể…mài mực cho ngươi” Trong đầu hiện lên bốn chữ hồng tụ thêm hương khiến mặt nàng nóng lên, thầm nghĩ mình quá là thông minh. Muốn thăm dò cảm giác của hắn đối với mình, muốn hắn quen với sự gần gũi với mình thì phải có bầu không khí ái muội, mà ta mài mực ngươi vẽ tranh chính là cơ hội không thể tốt hơn

Vệ Cảnh kinh ngạc nhìn nàng “bình thường giờ này ngươi đều muốn ngủ trưa mà, sao hôm nay…?”

“Tối qua ngủ nhiều, giờ không ngủ được” Tiêu Minh Kiểu hưng phấn đáp ‘đi thôi, đi thôi, ta sẽ mài mực”

Vệ Cảnh ánh mắt lóe lên, vừa muốn lên tiếng đã thấy tiểu cô nương ra sức nháy mắt

Trong sách nói liếc mắt đưa tình chính là thế này phải không? Tiêu Minh Kiểu thấp thỏm nghĩ, lại nghe…

“Mắt ngươi sao vậy? bị rút gân?’

Nhì vẻ mặt quan tâm của hắn, Tiêu Minh Kiểu không thể cười nổi “chắc vậy?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện