Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 93


trước sau

93

Dù xuất sư bất lợi nhưng Tiêu Minh Kiểu không nản lòng, tràn trề lòng tin kéo Vệ Cảnh đến thư phòng, đứng cạnh bàn, cười nói ‘ngươi cứ làm việc của ngươi, ta ở đây mài mực, đưa bút cho ngươi”

Nhớ tới tình tiết trong truyện Uyên Ương Điều, nàng vừa vuốt tóc mai vừa tươi cười đưa tình với Vệ Cảnh

Vệ Cảnh ngẩng đầu nhìn nàng, có chút do dự

Tiêu Minh Kiểu trong lòng nhảy dựng, trong Uyên Ương Điều, nam chủ bị nữ chủ cười như thế mà mất hồn mất vía, Vệ Cảnh sẽ…

“Ta chỉ xem sách, không viết nên không cần mài mực. Ngươi có cần đi ngủ một lát không? ta thấy ngươi…hình như tinh thần không được tốt lắm”

Tiêu Minh Kiểu cúi đầu nhìn khối mực trong tay, cố vớt vát “chỉ xem sách thì có ý nghĩa gì. Ngươi có thể viết ít lời bình mà, hay là…ngươi cũng có thể vẽ tranh nha, ta chưa từng thấy ngươi vẽ tranh ah”. Nói tới đây, nàng lại nhớ tình tiết trong truyện Trần tú tài lấy vợ, Trần tú tài vẽ tranh cho thê tử của hắn, vẽ một nét liếc mắt nhìn một cái, cứ như vậy…sau đó…Vẽ một hồi liền động tình, cuối cùng nảy sinh một hồi tình cảm nóng bỏng mãnh liệt…Nghĩ tới đây, hai mai nàng nóng lên, hai mắt tỏa sáng…

Bị ánh mắt sáng rực khó hiểu của nàng nhìn, Vệ Cảnh có chút sợ hãi

“Vẽ tranh đi, liền vẽ…”Tiêu Minh Kiểu cố nén cười “vẽ ta đi. Ngươi vẽ cho ta một bức, coi như tặng quà sinh nhật cho ta, có được không?”

Tiểu nha đầu hôm nay quá khác thường, Vệ Cảnh hoàn hồn, ánh mắt quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong lòng khẽ chuyển “ta…”

“Hả” ngữ khí tràn đầy mong đợi

Vệ Cảnh ho nhẹ một tiếng, thần sắc lúng túng, áy náy nói “xin lỗi, ta không giỏi  vẽ lắm”

Thiên thời địa lợi đều đủ lại không ngờ người ta không biết vẽ tranh, Tiêu Minh Kiểu ngây người, hồi lâu mới hoảng hốt có phản ứng lại mình đang ép hắn quá, vội nói “vậy thì không vẽ nữa, ta chỉ thuận miệng thôi. Thật ra vẽ tranh cũng không có gì hay, ta cũng không biết vẽ, a tỷ nói ta vẽ hổ thành chuột ah, cho nên ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng, hahaha”

Nhìn tiểu cô nương đỏ mặt cố vớt vát, Vệ Cảnh cố nhịn cười, ngoài mặt ngại ngần gật đầu

“Đúng rồi. Chúng ta cũng đâu phải muốn làm tài tử” hắn không tức giận khiến Tiêu Minh Kiểu thở phào nhẹ nhõm, có điều liên tiếp thất bại làm nàng không dám tùy tiện hành động nữa, cười cười một lát, tròng mắt xoay chuyển “ vậy ngươi đọc sách đi, ta ngồi bên cạnh thôi”

Vệ Cảnh mỉm cười nhìn nàng, cười đáp ứng

Tiêu Minh Kiểu ngồi xuống bên trường kỷ, uống trà, tiếp tục suy nghĩ chiến thuật. Nàng không rành mấy chiêu thức ái muội, xem ra phải trước thăm dò suy nghĩ của hắn, sau đó sẽ hốt thuốc đúng bệnh.

Nghĩ vậy, nàng làm như vô tình hỏi “Vệ Cảnh, ngươi đọc sách gì vậy? ngươi đã xem xong cuốn Hoa phu nhân tái giá chưa?”

Vệ Cảnh nghiêng đầu cười đáp ‘xem xong rồi”

“Ngươi thấy hay không?”Tiêu Minh Kiểu chớp chớp mắt, đặt chén trà xuống, đứng lên đi tới gần hắn “ta cảm thấy rất hay. Hoa phu nhân thông minh lại xinh đẹp, không chỉ biết xử lý việc nhà còn có thể giúp phu quân làm quan, rất lợi hại. Vừa rồi cùng biểu ca nói về truyện này, hắn nói hắn thích nữ tử như Hoa phu nhân”

Vệ Cảnh ánh mắt lóe lên, mỉm cười hỏi “phải không?”

Thấy hắn chỉ nói hai chữ rồi thôi, nàng sờ sờ cằm, hai mắt trông mong “hắn còn nói nam nhân đều thích nữ nhân như Hoa phu nhân, là thật sao?”

Vệ Cảnh đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt tĩnh mịch như hồ nước sâu, cất giấu vô tận vui  vẻ “có lẽ vậy”

Thấy hắn không theo bài, Tiêu Minh Kiểu nóng nảy, lập tức hỏi thẳng ‘vậy ngươi thì sao? ngươi thích cô nương như nàng sao?”

Vệ Cảnh đặt cuốn sách xuống bàn, nhìn thẳng vào nàng

Tiêu Minh Kiểu khẩn trương. Mau nói ngươi thích ngươi không thích cô nương như vậy, mau đi…

“Ta thích…”

“Gia, tới giờ uống thuốc rồi” thanh âm của Dạ Tuyết đột nhiên vang lên, cắt ngang câu chuyện của hai người

Tiêu Minh Kiểu vô cùng mất hứng. Hắn nói hắn thích…thích nữ nhân như Hoa phu nhân, ngực lớn eo nhỏ, phong tình vạn chủng, thông minh thành thục…Phải làm sao đây? Nàng kém rất xa ah. Tiểu cô nương liền thất vọng, chán nản cúi đầu

Vệ Cảnh gần như không thể nhịn cười, xem ra nàng đã thông suốt, liền phất tay cho Dạ Tuyết lui ra, ánh mắt lóe lên, nhẹ giọng nói ‘ta…”

“Thực ra nàng cũng không phải là tốt nhất”Tiêu Minh Kiểu không đợi hắn nói xong đã nói liên thanh “vì quá xinh đẹp nên luôn làm mọi người hiểu lầm nàng không tuân thủ nữ tắc, cũng vì thế tướng công của nàng bị người ta gọi là vua nón xanh. Dù mọi chuyện không thể trách nàng, do những nữ nhân kia quá háo sắc, bỉ ổi thôi nhưng nếu nàng không quá câu dẫn người thì sẽ không có nhiều phiền não như vậy. Hơn nữa…thông minh quá, thành thục quá cũng không tốt, người như thế hay suy nghĩ nhiều, luô giấu mọi việc trong lòng, người khác muốn hiểu được nàng sẽ rất mệt mỏi, rất dễ xảy ra hiểu lầm. Nàng và tướng công nàng có mâu thuẫn không phải cũng vì chuyện này sao. Cho nên nói cưới vợ vẫn nên cưới người xinh đẹp, tính tình hoạt bát cởi mở, có gì nói đó, lại có chút thông minh cơ trí, tốt nhất còn có bản lĩnh che chở người nhà, ngươi nói đúng không?” nói xong hai mắt sáng lên

Vệ Cảnh không nhịn được nữa, cúi đầu cười thành tiếng ‘đúng”

Hắn nói đúng. Thất vọng trong lòng lập tức tiêu tán, Tiêu Minh Kiểu ưỡn ngực cười hì hì, tinh thần phấn chấn như gà trống buổi sáng. Nàng cầm chén thuốc, ân cần đưa tới trước mặ hắn ‘thật tinh mắt nha. Uống thuốc đi”

Vệ Cảnh nhìn nàng một cái, đưa tay tiếp nhận chén thuốc, uống một hơi cạn sạch

Tiêu Minh Kiểu nắm chặt cơ hội, móc khăn ra ‘đừng nhúc nhích, trên mặt dính thuốc, ta lau giúp ngươi”

Vệ Cảnh sững sờ, hai tai đỏ ửng, nghiêng đầu “ta tự mình làm được rồi”

Hắn đỏ tai, hắn

thẹn thùng, hắn không phải không có cảm giác với nàng. Tiêu Minh Kiểu kiềm chế kích động, thừa thắng xông lên “khách khí làm gì, chúng ta không phải là bằng hữu sao?”

“Được…đa tạ Kiểu Kiểu”

Tiêu Minh Kiểu lau miệng cho hắn, ánh mắt rơi trên đôi môi xinh đẹp của hắn, nhịn không được nuốt nước  bọt. Nàng đảo mắt, đột nhiên duỗi tay nâng cằm hắn, nói ‘hì hì, ngươi thật đẹp mắt. Ta muốn làm nữ thổ phỉ, cướp ngươi về làm áp trại phu quân”

Vệ Cảnh sửng sốt, hồi lâu mới đỏ mặt,khóe miệng cong lên, cũng nói giỡn “ngươi không phải đã cướp ta về nhà sao?”

“Hắn hẳn chưa từng nghĩ tới phương diện kia, nên đột nhiên nghe ta nói vậy liền sửng sốt. Có điều sau đó hắn cũng nói giỡn với ta, không hề có ý bài xích. Haha, a tỷ, ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?”

Ta biết chú, có nghĩa là ngươi ngu xuẩn tới cực điểm. Nhìn muội muội vui mừng tới mức khoa tay múa chân, Tiêu Minh Yên khóe miệng co giật, trong lòng không còn gì để nói

“Có nghĩa ta diễn rất giỏi nha” không nghe trả lời, Tiêu Minh Kiểu cũng không để ý, tiếp tục hớn hở nói “Vệ Cảnh hiện tại đối với ta giống trước kia, vì hai chúng ta là bằng hữu tốt nên không nghĩ tới phương diện khác, chỉ cần ta thỉnh thoảng dẫn dắt hắn, làm cho hắn quen với sự thân cận của ta, hắn nhất định sẽ…haha, ngươi chờ ta biến hắn trở thành muội phu thật sự của ngươi đi”

Tiêu Minh Yên đờ đẫn nhìn nàng,hồi lâu mới cứng ngắc nói sang chuyện khác “không lâu nữa là sinh nhật ngươi, có nghĩ xem yến hội sẽ tổ chức ở đâu không?” tha thứ cho nàng nghe không vô

Vẻ mặt tỷ tỷ có chút cổ quái nhưng mấy ngày nay Tiêu Minh Kiểu đã sớm quen, vì thế cong mắt cười đáp “nghĩ rồi, ở Phiêu Hương viên tại thành đông, trước khi bắt đầu yến hội, chúng ta còn có thể hái trái cây ah”

Tiêu Minh Kiểu đã thành thân, lẽ ra tiệc sinh nhật phải tổ chức ở phu gia nhưng nàng không thích Định Quốc công phủ, cũng không muốn trong tiệc sinh nhật xuất hiện chuyện bất trắc gì, cho nên chọn Phiêu Hương viên làm nơi tổ chức yến tiệc

Phiêu Hương viên là vườn cây ăn trái, cảnh sắc tươi đẹp, phong cảnh hợp lòng người, trồng rất nhiều loại cây ăn trai.Rất nhiều quan to quý nhân cũng tổ chức tiệc ở đây. Mà nơi này lại là sản nghiệp của Phúc vương phủ, tổ chức ở đây không cần lo lắng vấn đề an toàn nên Tiêu Minh Yên lập tức đồng ý, nói thêm vài câu rồi mở miệng đuổi người

“Ta hơi mệt, muốn ngủ một lát, ngươi về đi, đi đường cẩn thận”

Luôn muốn cùng Vệ Cảnh bồi dưỡng tình cảnh, vì thế Tiêu Minh Kiểu cũng nhanh chóng đứng lên “được, vậy ta đi đây. Ngươi và tiểu chất nhi nghỉ ngơi cho tốt đi”

Tiêu Minh Yên lúc này mới cảm giác được:muội muội gả đi như tát nước ra ngoài là như thế nào

Cuối thu, trời trong gió mát, người đi đường tới lui không dứt, khung cảnh phồn thịnh…

Vĩnh An bá phủ cách Định Quốc công phủ không xa, Tiêu Minh Kiểu không ngồi xe ngựa mà cùng Hành Cáp dạo phố, thần sắc nhàn nhã, thích ý

Nhìn thấy Bách Vị cư, hai mắt nàng lập tức sáng lên, đi thẳng đến đó “Vệ Cảnh thích ăn điểm tâm ở đây, sáng mai hắn lại ra ngoài, chúng ta đi mua một ít cho hắn mang theo ăn đường đi”

Gần đây nàng luôn là Vệ Cảnh thích cái này, Vệ Cảnh thích cái kia…khiến Hành Cáp đã sớm quen, mặt lạnh đi theo sau. Tiểu quận trước giờ luôn đối xử tốt với người mà mình để ý, xem như chí bảo. Trước kia xem Vệ Cảnh là bằng hữu, làm gì cũng nhớ tới hắn, giờ thông suốt lại xem hắn như sinh mạng của mình. Hừ, có gì hơn người chứ, nàng cũng không thèm ăn dấm chua đâu

Tiêu Minh Kiểu chọn mấy loại điểm tâm Vệ Cảnh thích ăn, đóng gói xong , vừa đi ra Bách Vị cư vừa nói ‘gần đây hắn cứ cách một tháng lại ra cửa một lần, không biết là làm gì?”

Còn chưa nói hết, cách đó không xa vang lên thanh âm quen thuộc “nha đầu cuồng vọng. Người tới, vả miệng cho bản cung”

Tiêu Minh Kiểu ngầng đầu nhìn qua, thấy nữ tử quần áo hoa lệ, thần sắc kiêu căng đang lên tiếng, chính là đường tỷ Gia Nhu công chúa của nàng, cũng là Dương Thành hầu phu nhân. Mà trước mắt nàng ta là một nữ tử đang cố nén giận. Vừa nhìn thấy nữ nhân có khuôn mặt tám phần giống mẫu phi mình, Tiêu Minh Kiểu lập tức mất vui, hừ lạnh một tiếng. Nàng kia chính là La Thất cô nương, biểu muội của Thành vương


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện