Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 47: Lừng lẫy hy sinh
Nhóm Dịch : Huntercd
Nguồn: Sưu tầm truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
Vương Tư Vũ biết, Lý Quang Huy là sợ say xe, không muốn xảy ra tình huống như vừa rồi nên mới đề nghị cưỡi ngựa. Có điều cảm giác cầm dây cương ngựa cũng không tồi, Vương Tư Vũ không ngừng vỗ mông con Tiểu Hồng Mã, muốn tìm cảm giác thúc ngựa thăng quan, có điều có lúc lại dùng lực quá mạnh, làm cho con Tiểu Hồng Mã bị kinh hãi, chạy đi như điên, khiến cho Vưong Tư Vũ kêu gào nhảy chồm chồm trên lưng ngựa, ước chừng chạy hơn mười phút mới dừng lại. Vương Tư Vũ vội vàng buông cổ nó, xoay người nhảy xuống lưng ngựa, lấy ra một điếu thuốc hút, đứng đó chờ hai người kia đuổi kịp.
Nhìn huyện Thanh Dương lờ mờ xa xa, Vương Tư Vũ hồi tưởng lại những điều Lý Quang Huy vừa nói lúc trước, liền cảm thấy ông già Chu Tùng Lâm này thật là không đơn giản, ở trong ban tổ chức còn mai phục một quân cờ lợi hại như vậy, xem ra Chu phó bí thư cũng không có ý muốn an phận, ông ta thả Trịnh Đại Quân vào huyện Thanh Sơn, một thời gian nữa sẽ điều cả Lý Quang Huy tới đó, hai người này liên thủ, trên cơ bản là có thể nắm chắc được thế cục ở Thanh Sơn.
Mà bố trí mình đến Thanh Dương, xem ra cũng chẳng phải là cái gì mà rèn luyện hai năm như ông nói, nói không chừng là còn có mưu đồ gì khác, ai biết được lão cáo già này có còn chuẩn bị gì khác ở sau nữa không. Hạng thị trưởng còn chưạ vươn tay được tới đây, ông ta đã sắp xếp hết thảy từ trước rồi, thực không hổ là một gốc cây cổ thụ trong chính đàn Thanh Châu, đủ khả năng lãnh đạo.
Nghĩ tới đây, tim Vương Tư Vũ đột nhiên nhói lên một cái, giống như nghĩ ra điều gì đó, cau mày cẩn thận suy nghĩ, liền cảm thấy rằng không đúng, phương diện này có vẻ hơi bí ẩn.
Người khác thì không biết, nhưng Vương Tư Vũ thì biết rất rõ, Chu Tùng Lâm sở dĩ có thể đánh bại các đối thủ khác một cách thuận buồm xuôi gió lên làm phó bí thư thường trực, trên thực tế là nhờ tin tức do Phương Như Kính cấp cho, do đó cũng coi như đi lên con đường giống như Hạng Trung Nguyên. Tuy rằng ông bên ngoài vẫn là người của bí thư thành ủy Trương Dương, nhưng trên thực tế hẳn là đã ngồi cùng thuyền với Hạng Trung Nguyên.
Suy nghĩ sâu hơn, đầu óc Vương Tu Vũ liền trở nên trong trẻo, vị Trương Dương bí thư này chỉ trong vòng bốn năm đã đuổi đi tới hai thị trưởng, nếu lại đuổi cả Hạng Trung Nguyên, chỉ sợ ông sẽ không thể tránh khỏi bị hiềm nghi chuyên quyền lộng hành, hay là Chu Tùng Lâm đã nhìn ra điểm đó, cho nên mới ngầm đạt được hiệp nghị với Hạng Trung Nguyên.
Hoặc có thể đây là một loại trao đổi đôi bên cùng có lợi? Hạng Trung Nguyên ủng hộ Chu Tùng Lâm thượng vị, Chu Tùng Lâm trợ giúp Hạng Trung Nguyên cân bằng với Trương Dương, Vương Tư Vũ nhanh chóng hiểu ra, khả năng này là lớn nhất.
Nếu suy đoán này đúng, vậy thì tình huống trước mắt có thể tương đối dễ dàng giải thích, Hạng Trung Nguyên thì tập trung tinh lực nắm lấy nội thành, còn Chu Tùng Lâm thì ngầm vươn tay ra các huyện, hai người thừa dịp lúc Trưong Dương còn chưa hay biết, đã phân công nhau hành động, bố cục sẵn từ trước.
Nếu về sau bí thư và thị trưởng có thể hòa thuận với nhau thì cũng chẳng sao, còn nếu mà phát sinh ra tình hình gì nghiêm trọng, thì Hạng, Chu hai người vô cùng có khả năng là sẽ liên thủ gây khó dễ cho Trưong Dưong, đẩy ông ra khỏi cái ghế bí thư thành ủy. Xem ra, cuộc bầu nhiệm kỳ mới tuy rằng đã kết thúc, nhưng mà ván cờ vẫn chưa dừng lại, đã trải qua một lượt các cấp lãnh đạo ở thành phố Thanh Châu ngửa bài rồi, nhưng tương lai vận mệnh vẫn khó bề phân biệt như trước.
Vương Tư Vũ nghĩ tới nghĩ lui, liền cảm thấy thành phố Thanh Châu này chính là một bàn cờ lớn, có tư cách đánh ván cờ này ít nhất cũng phải là nhân vật quan trọng cỡ ủy viên thường vụ, mà những người này muốn đánh thắng ván cờ, không chỉ bên trên cần có người, mà ở phía dưới lại càng cần phải có người. Người ở trên đương nhiên là để che mưa chắn gió, còn người ở dưới mới là cơ sở, chỉ khi căn cơ được củng cố, thì mới có thể không dễ bị người ta nhổ bật tận gốc.
Như vậy xem ra, Chu Tùng Lâm đã quyết tâm nắm huyện Thanh Sơn, có Lý Quang Huy cùng Trịnh Đại Quân ở nơi đó, chỉ sợ là không cần bao lâu, huyện Thanh Sơn sẽ nằm trong tay ông. Mà huyện Thanh Dương bởi vì là một huyện nghèo khó, sợ là cũng không có nhiều tiếng nói, cho nên Chu Tùng Lâm mới để cho Vương Tư Vũ xuống đây phạt cây diệt thỏ, có thể làm được thì tốt, mà không làm được cũng chẳng sao.
Vương Tư Vũ thờ dài, cũng đã mơ hồ đoán được, Chu Tùng Lâm sở dĩ không nói rõ ngọn ngành với mình, đại khái là không muốn để ình phải chịu áp lực quá lớn, hoặc là, mình ở trong mắt ông vẫn chỉ là một tên lính đồ chơi, chưa chịu được gánh nặng.
Đang lúc suy nghĩ đên ngẩn người, con Tiểu Hồng Mã ở sau lưng đột nhiên thở phì phò, Vương Tư Vũ nhìn lại, thấy hai người Lý Quang Huy cũng đã gần tới, liền vội vàng nhảy lên lưng ngựa, không nhanh không chậm tiếp tục đi.
Hơn 20 phút sau, Vương Tư Vũ phát hiện ra ở ven đường phía xa xa có cả một hàng xe con đứng đỗ, ở phía sau còn có cả xe cảnh sát, xem ra là lãnh đạo của huyện Thanh Dương tới đây để tiếp đón.
Những quan viên ngồi trong xe con tới tiếp đón nhìn thấy Vương Tư Vũ cùng Lý phó ban cưỡi ngựa tới đây, không khỏi hai mắt nhìn nhau, lộ vẻ hoài nghi.
"Sao lại cưỡi ngựa tới nhỉ, là có ý gì?" Huyện trưởng Trâu Hải cau mày quay đầu lại hỏi.
Chủ nhiệm văn phòng Diệp Hoa Sinh ngồi ở sau xe vân vê râu một hồi, mói trả lời: "Chỉ có cán bộ trước giải phóng mới cưỡi ngựa thôi, đây là đang nhắc nhở chúng ta, kinh tế Thanh Dương còn lạc hậu, phải nhanh chóng tiến lên."
Trâu Hải nghe thấy vậy thì gật gù, lại cười khổ lắc đầu, rồi thì không nói gì nữa.
Phó bí thư thường trực Lưu Trường Hỉ nhìn ba người trên lưng ngựa, thở dài, thầm nghĩ: "Cái đường cao tốc đã sửa được một năm rưỡi rồi, tiến độ đúng là có hơi chậm, nhưng mà trách nhiệm cũng đâu phải là của huyện, hơn nữa, lần trước cũng đã kiểm điểm xong rồi, vì sao tới giờ vẫn còn chưa chịu buông tha chứ..."
"MK, có ý gì đây?" Phó huyện trưởng thường trực Ngụy Minh Lý cúi đầu chửi, từ trong kính xe ngầm liếc mắt nhìn Lý Quang Huy, rồi lại đặt lực chú ý lên Vương Tư Vũ.
Một người bộ dáng thư sinh ngã vào ghế đệm, chỉ nhẹ nhàng xoay xoay đầu, không chút để ý trả lời: "Ban tổ chức xem ra đã biết được mâu thuẫn giữa ông và Trâu Hải, đây là đang nhắc nhở chúng ta, không cần lo lắng, “Lập tức” giải quyết."
(“mã thượng” vừa có nghĩa là “lập tức”, vừa có nghĩa là “trên ngựa”)
Ngụy Minh Lý nghe thấy vậy thì lập tức quay đầu lại cười ha hả, gật đầu nói: "Mẹ nó, Chấn Vũ, tao phục nhất là những kẻ đọc sách như mày, rất là hiểu biết."
Bảy chiếc xe con gần như là đồng thời mở cửa, hơn mười đôi giày đen sáng loáng “cộp cộp” dẫm lên mặt đất, mọi người xếp thành một hàng dài thẳng tắp, theo thứ tự đi tới bắt tay với hai người. Lần này đội ngũ nghênh đón của huyện Thanh Dương là do huyện trưởng sắp xếp, phó bí thư thường trực Lưu Trường Hỉ, phó huyện trưởng thường trực Ngụy Minh Lý, trưởng ban tổ chức Khâu Nghĩa, bí thư ủy ban chính pháp kiêm trưởng công an huyện La Vượng Tài, cùng với hai vị phó huyện trưởng... Đội hình có thể nói là khổng lồ. Lý Quang Huy dù sao cũng chỉ là nhân vật số ba ở ban tổ chức thành ủy, lễ ngộ này thực sự là cao quá, ông cảm giác có chút ăn không tiêu, vì thế cũng đáp lễ nhiệt tình, hồi báo bằng cách bắt tay đối phương rất nồng nhiệt, còn giới thiệu Vương Tư Vũ cho từng người.
Tới phiên Ngụy Minh Lý, không đợi Lý Quang Huy mở miệng, Vương Tư Vũ đã đưa tay ra trước, nhiệt tình nắm tay đối phương, dùng sức lắc lắc nói: "Ngụy huyện trưởng, chào ông."
Khuôn mặt ngăm đen của Ngụy Minh Lý lộ ra chút kinh ngạc, ông cũng không biết, đêm giáng sinh năm ngoái Vương Tư Vũ đã từng nhìn thấy ông rồi.
(Chính là cái vụ Lý Thanh Tuyền bỏ bạn trai đi theo đại gia ở trong nhà hàng
đó)
" Vương huyện trưởng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nghe danh đã lâu rồi." Ngụy Minh Lý có vẻ hào sảng, nhiệt tình nắm tay Vương Tư Vũ, chào hỏi sang sảng.
Lý Quang Huy nghe thấy vậy thì hơi nhíu mày, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Vưong Tư Vũ, hai người đều hiểu rõ, Ngụy lão nhị này đã biết chi tiết của Vương Tư Vũ rồi.
Vưong Tư Vũ cũng chả có gì phải sợ, muốn biết thì cho biết, chẳng sao cả, lão tử về tướng mạo thì khỏi phải bàn, làm sao mà Ngụy lão nhị ông có thể so sánh được? Cùng lắm thì đấu với ông một trận, thắng thì tiếp tục ở lại