Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 48: Phụ trách công nghiệp
Nhóm Dịch : Huntercd
Nguồn: Sưu tầm
"Chị dâu!”
"Ừ"
"Cưới em đi!"
"Hì hì hì..."
"Chị cười cái gì, em nghiêm túc đó!”
"Hì hì hì..."
"Chỉ cần chị muốn, chúng ta đi đăng ký luôn, được không?
"Không được!”
"Vì sao?"
"Bởi vì chị không yêu em, chị sẽ không yêu bất cứ người đàn ông nào nữa, kể cả em."
"Vì sao?"
"Bởi vì tình yêu chân chính, cả đời chỉ có thể có một lần, chị đã đánh mất đi tình yêu của chính mình, mà em thì còn chưa tìm thấy tình yêu cùa em, giữa chúng ta, chỉ có tình dục, không có tình yêu.”
“Tiểu Vũ!"
"Ừm?"
"Chị muốn bao em!"
"He he he..."
"Em cười cái gì, chị nghiêm túc đó!"
"He he he..."
"Chỉ cần em muốn, chúng ta ký hợp đồng luôn, được không?”
"Không được!"
"Vì sao?"
"Vì bị phụ nữ bao thì mất mặt lắm."
"Vì sao?"
"Cho tới bây giờ chỉ toàn thấy quan đi bao phụ nữ, nào có thấy phụ nữ đi bao quan bao giờ, em không thể bôi nhọ tổ chức như vậy được." đọc truyện mới nhất tại .
"Đứng dậy, ký hợp đồng bao dưỡng, đứng dậy, mau đứng dậy đi, go! go! go!"
Vương Tư Vũ nhảy bật dậy từ giường, lại phát hiện ra trong phòng tối đen, ngồi ở trên giường ngẩn ra một hồi, mới nhớ ra nơi này là Thanh Dương. Dạ dày tự nhiên khó chịu, hắn vội vàng quay xuống giường nôn khan một hồi, mới quay lại nằm lên giường.
"Cái mẹ gì, đường đường là phó huyện trưởng, lại bị đàn bà bao dưỡng, thực là mất mặt." Hắn than thở một câu, liền lại kéo chăn lên, khò khò ngủ.
Vương Tư Vũ ở trong nhà khách ba ngày không ra khỏi cửa, ban ngày ngủ nướng, đêm đến thì khêu đèn xem Kim Bình Mai. Thật không phải là vì thái độ công tác của hắn không nghiêm túc, cũng không phải vì uống rượu mà bị nội thương, cần tĩnh dưỡng, lí do chủ yếu là vì các lãnh đạo trong huyện giống như là đã quên mất ở đây có một phó huyện trưởng là hắn rồi, căn bản là chẳng có ai để ý đến hắn.
Vừa thấy cái phòng này là Vương Tư Vũ đã hiểu ra, rõ ràng là mẹ nó muốn làm khó mình mà, phòng rộng không đến 20 mét vuông, bên trong ngoại trừ một cái giường cứng thì chả còn cái gì cả, khắp phòng đều là mùi mốc meo, nơi nơi đều là mảnh giấy vụn, ở góc tường còn có một núi mùn cưa cao bằng nửa người.
Ngụy lão nhị này thật sự là âm độc, xem cái kiểu này, là hắn muốn ình phải xoa bóp mà chết đây mà. Có điều khiến cho Vương Tư Vũ buồn bực chính là, thái độ của Ngụy lão nhị thì đã sớm ở trong dự liệu, nhưng huyện trưởng Trâu Hải vì sao cũng ném mình vào trong lãnh cung chứ, chẳng lẽ mình có từng đắc tội với ông ta lúc nào sao? Vương Tư Vũ đột nhiên nhớ tới, Lý Quang Huy đã từng nói qua, Trâu Hải vốn là người của Liễu phó bí thư, mà mình đã từng ở bệnh viện đánh cho Liễu Đại Nguyên đến bầm dập, sau đó Liễu Đại Nguyên bởi vì trả thù mình mà bị truy án, lại liên lụy đến vài án kiện khác, mấy tội cùng phạt, bị phán mười sáu năm, chẳng lẽ chính là vì việc này?
Vương Tư Vũ nằm trên giường, trước mắt hiện lên khuôn mặt tươi cười của huyện trưởng Trâu Hải, cảm thấy rằng chắc không phải, Trâu Hải hiện giờ đang đấu nhau với Ngụy lão nhị, hẳn là đang lúc thiếu nhân thủ, theo đúng đạo lý thì hẳn là phải mượn sức của mình chứ, mà sao đến giờ còn chưa có hành động, hay là do muốn mình và Ngụy lão nhị kết thù kết oán càng sâu đậm, ông ta sẽ đóng vai người đưa than giữa đêm đông giá rét, hoặc là, ông ta sẽ chờ đến lúc mình chịu không nổi nữa, chủ động tới tìm ông ta để nhờ giúp đỡ. Dù sao vị trí của ổng thì vẫn đó, chỉ cần một ngày còn trên đài thì vẫn cứ là người đứng đầu danh chính ngôn thuận của ủy ban, có khi vị huyện trưởng đại nhân này còn đang chờ mình đến bái kiến không biết chừng.
Đang lúc hắn cân nhắc, di động đột nhiên vang lên, nhận điện thoại liền nghe thấy giọng hưng phấn của Đỗ Phong: "Anh Vương, chuyện anh dặn tôi đã giúp anh xong xuôi rồi, tối hôm qua Ngụy lão nhị lĩnh đủ trên bàn rượu rồi, mẹ nó nghe nói là nôn ngay trên bàn, sau đó tìm khắp nơi đều không thấy, kết quả anh biết thế nào không, chạy vào wc nữ nằm ngủ trong đó luôn. Anh cứ yên tâm, tôi đã nói trước với thư ký của Lâm phó thị trường rồi, về sau lại chơi hắn vố nữa." Nói xong hắn hơi dừng nói, hạ giọng nói: "Có cần phải xử hắn ở chỗ khác không?”
Vương Tư Vũ nghe thấy vậy thì chỉ cười he he, lắc đầu nói: "Không cần, mối thù kết trên bàn rượu thì phải tìm lại ở trên bàn rượu, hắn làm một tôi sẽ trả hắn mười. Công tác là công tác, uống rượu là uống rượu, hai chuyện khác nhau không thể nhập làm một, lần này tôi chỉ muốn cảnh cáo hắn chút thôi, mẹ nó đừng cho là ông đây dễ bị bắt nạt, anh Đồ, đa tạ anh, ông già nhà anh có biết chuyện này không?"
Đồ Phong ở bên kia sợ tới mức cứng lưỡi, thấp giọng nói: "Loại chuyện này nào dám cho ông biết, anh Vương, về sau có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ xử lý nhẹ nhàng giúp anh."
Vương Tư Vũ vội hỏi: "Nào có, về sau sao dám làm phiền anh nữa.”
Hai người tán gẫu vài câu, Đồ Phong nói có người tới, vội vàng ngắt điện thoại, mà trùng hợp lúc này bên Vương Tư Vũ cũng có tiếng đập cửa.
Vương Tư Vũ ngắt điện thoại, liền nói lớn “Mời vào!”
Lại thấy Lý Thanh Mai mặc váy dài xanh biếc đẩy cửa vào phòng, dựa vào cạnh cửa nhìn hắn cười cười, nói: "Vương huyện trưởng, văn phòng đã được sửa sang lại rồi, ngài có muốn đi xem luôn hay không?”
Vương Tư Vũ xem đồng hồ, thấy đã là ba giờ chiều, liền gật đầu nói: "Được, đi thôi."
Đi theo Lý Thanh Mai xuống lầu, ngồi vào trong xe, Lý Thanh Mai lái xe ra khỏi cửa chính, đánh tay lái một cái, xe liền nhanh nhẹn xoay đầu, đi về hướng ngược lại với hướng ủy ban huyện.
Lý Thanh Mai không giải thích, Vương Tư Vũ cũng không hỏi. Dọc theo đường đi, Vương Tư Vũ cuối cùng cũng thấy được diện mạo đích thực của Thanh Dương, những con đường rách nát hai bên là những căn nhà ngói cũ kỹ, có những căn nhà thô còn chưa quét vôi, mặt đường gồ ghề, không ít chỗ còn đọng nước, bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng còn truyền tới mùi tanh tưởi, thoáng nhìn thấy Vương Tư Vũ nhíu mày, Lý Thanh Mai liền nhấn chân ga, xe nhanh chóng tăng tốc.
Văn phòng của Vương Tư Vũ ở tầng 7, phòng số 7 phía bên trái. Lý Thanh Mai cầm chìa khóa mở cửa phòng, đặt chìa khóa lên trên bàn làm việc, lại tự tay pha trà cho Vương Tư Vũ, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn. Vương Tư Vũ ngồi ở trên ghế xoay, nâng chén trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, ánh mắt nhìn tấm bảng "Phó huyện trưởng Vương Tư Vũ (tạm quyền)" ở trên bàn, liền cảm thấy rất