- Chị hai, sao chị đến đây vậy?
Nhìn người phụ nữ đứng trước cửa, Lục Vi Dân có chút bất ngờ, khẩn trương chạy ra:
- Chị mau vào đi!
- Hừ, vậy mà tôi còn tưởng rằng cậu đã quên người chị hai này rồi chứ? Bộ Lê Dương cách Nam Đàm trăm núi ngàn sông sao? Chẳng lẽ không có nổi thời gian đến thăm chị à? Em đến Nam Đàm làm việc được bao lâu rồi?
Bước vào trong phòng làm việc, người phụ nữ tóc ngắn đánh giá bốn phía xung quanh:
- Đây là phòng làm việc của em sao? Chỉ có một mình em à?
- Không, còn có một người đồng nghiệp nữa. Chị hai, sao chị không báo mà đã đến rồi?
Lục Vi Dân tâm trạng trở nên tốt hơn, vừa pha trà vừa cười nói:
- Trưa nay chị hai mời em ăn cơm nhé!
- Haha, cả ngày em chỉ biết ăn thôi. Mẹ ở trong điện thoại nói em trở về đã nửa năm, nhưng đã về nhà được mấy lần?
Người phụ nữ tóc ngắn là chị hai của Lục Vi Dân Lục Chí Hoa, tốt nghiệp đại học sư phạm Hoa Đông. Sau khi tốt nghiệp thì được phân về trường trung học Lê Dương dạy học:
- Mẹ tìm em mấy lần, nhưng em đều không có ở đó. Chị lo lắng hôm nay không biết có gặp được em không.
- Haha, chị hai, chị cũng biết em mới đến, công tác lãnh đạo giao cho rất nhiều, em cũng không thể sơ sài được. Em về nhà được hai lần, năm ngoái sự việc quá nhiều nên em cũng bận lắm.
Lục Vi Dân đang cố gắng dung hòa hình ảnh của chị hai hai mươi năm trước và hai mươi năm sau vào thành một chỗ. Cảm giác này thật là kỳ diệu.
- Em bận cái gì? Bận đến nỗi không có thời gian về thăm nhà sao? Từ thôn Vi Trang đến thị trấn chỉ mất có nửa tiếng. Chủ nhật em tranh thủ thời gian về ăn bữa cơm cũng không được à?
Lục Chí Hoa nhướng mày, trừng mắt. Đối với người em trai thứ ba này, Lục Chí Hoa cũng không còn cách nào khác. Lục Vi Dân trong lúc còn học trung học luôn là người gây chuyện rắc rối nhất cho cả nhà. Trốn học, đánh nhau, vài lần bị trường học mời cha mẹ, so với đứa em trai thứ tư thì thật là khác biệt.
- Chị hai, em không dám nói dối, từ tháng tám đến nay, Chủ nhật em còn không được nghỉ. Hóa ra là làm thư ký cho Chủ tịch huyện Thẩm, thời gian không do em quyết định nữa. Em tuy hiện nay không còn làm thư ký, nhưng chuyện xử lý bây giờ lại khiến em bận đến không ngóc đầu lên nổi.
Lục Vi Dân nói những lời này không phải là giả.
- Vì sao không còn làm thư ký nữa?
Lục Chí Hoa vừa nghe liền nóng nảy. Làm thư ký cho Chủ tịch huyện là có nghĩa gì? Tuy rằng Lục Chí Hoa không phải là người trong thể chế, nhưng công tác trong trường học vài năm, cũng biết làm người bên cạnh lãnh đạo tiền đồ không giống với người thường.
- Em đã làm gì khiến cho Chủ tịch huyện Thẩm không cho em làm thư ký nữa? Có chuyện gì xảy ra phải không?
Lục Vi Dân sửng sốt giật mình. Hắn không nghĩ đến chị hai của mình lại mẫn cảm như vậy.
- Chị hai, em không làm gì cả. Chủ tịch huyện Thẩm đối với em rất tốt. Chủ yếu là công việc xử lý chuyên nghiệp này khá quan trọng. Chủ tịch huyện Thẩm cảm thấy em nên đảm nhận công tác xử lý chuyên nghiệp để có thể rèn luyện.
- Không có chuyện gì sao? Làm thư ký không lo, lo làm gì đến xử lý chuyên nghiệp. Chị không tin!
Lục Chí Hoa thở phì phì nói:
- Chú ba à, em tột cùng đã làm ra chuyện gì vậy? Nói mau!
- Thật không có chuyện gì đâu!
Thấy chị hai mình sốt ruột như vậy, Lục Vi Dân đành phải đem sự việc nói qua một lần, mới miễn cưỡng xóa đi lòng nghi ngờ của Lục Chí Hoa. Tuy nhiên, Lục Chí Hoa vẫn dặn dò Lục Vi Dân nhất định phải duy trì mối quan hệ đặc biệt giữa lãnh đạo với nhân viên. Phải biết rằng có thể vì lãnh đạo phục vụ thì không phải ai cũng có cơ duyên.
Lục Vi Dân thật không ngờ chị hai của mình lại khắc sâu nhận thức điểm này như vậy. Trong trí nhớ của Lục Vi Dân, chị hai ở Lê Dương cũng là một nhân vật rất nổi bật. Từ phó chủ nhiệm trường trung học Lê Dương đến Phó hiệu trường rồi đến Hiệu trưởng. Sau còn đảm nhiệm Cục trưởng Cục giáo dục Lê Dương. Chẳng qua lúc ấy chị và Phó chủ tịch thành phố được phân công quản lý mảng giáo dục phát sinh mâu thuẫn. Sau này Phó chủ tịch thành phố đó trở thành Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, chị hai không ngoài dự tính đã bị điều đến làm Cục trưởng Cục thể thao.
Bữa cơm trưa Lục Vi Dân chọn Tùng Hạc Cư. Chỉ có hai người, dù sao cũng phải chú ý một chút.
Lục Chí Hoa đến trường Trung học Nam Đàm để giao lưu trao đổi việc giảng dạy. Là trường trung học tốt nhất địa khu, trường Trung học Lê Dương từ trước đến nay luôn là mục tiêu trao đổi giảng dạy học tập với những trường trung học khác. Đương nhiên, các lãnh đạo bộ môn và giáo viên nòng cốt của