Tết âm lịch cuối cùng cũng đã đến. Các cán bộ ở cơ quan huyện tính toán cuối năm nay tiền thưởng được nhiều ít bao nhiêu. Lục Vi Dân cũng đã mua một chiếc vé máy bay, buổi chiều chuẩn bị bay đến Bắc Kinh.
Hắn phải đến thủ đô một chuyến.
Thứ nhất là đi gặp Tào Lãng. Thứ hai, là nếu có cơ hội, hắn hy vọng có thể cảm ơn mẹ của Tào Lãng trong sự việc của Chân Kính Tài.
Hắn đã đến Bắc Kinh, nhưng mẹ của Tào Lãng lại không có ở nhà. Cho nên hắn không thể làm theo dự định của mình được.
Đến gặp Tào Lãng cũng có mặt tính toán khác. Trí nhớ của kiếp trước đã giúp cho Lục Vi Dân rất nhiều. Nhưng làm sao để lợi dụng được điều này thì Lục Vi Dân vẫn luôn suy xét cẩn thận.
Tiêu Kính Phong kinh doanh buôn bán kiwi chỉ đơn giản là tích lũy ban đầu. Có được năm chục ngàn đồng miễn cưỡng có thể xem như một đòn bẩy. Nhưng để lợi dụng khoản tiền này làm gì cho tốt thì Lục Vi Dân còn chưa nghĩ ra. Nhưng hắn tin tưởng rằng mình có thể tìm được một con đường vừa nhanh vừa tiện.
Lục Vi Dân biết rằng nếu muốn trong thời gian ngắn nhất thực hiện suy nghĩ của mình, tài nguyên chính trị mới là quan trọng nhất. Mà gia đình sau lưng Tào Lãng, đối với hắn mà nói, có lẽ là một nơi có thể lợi dụng tốt nhất.
Đương nhiên, hiện tại đây chỉ là một ý tưởng vô căn cứ. Nhưng nghĩ mà không dám làm, thì đừng bao giờ nghĩ đến khả năng thành công.
Lục Vi Dân gõ cửa nhà Thẩm Tử Liệt. Hắn chú ý đến bên ngoài dải phân cách nhà Thẩm Tử Liệt có hai chiếc xe ô tô. Một chiếc Santana biển số Xương Châu. Còn một chiếc Mercedes Benx biển số Đài Bắc. Xem ra thì hôm nay mình đã đến đúng lúc rồi.
Khi đến nhà Thẩm Tử Liệt, Lục Vi Dân cũng mang đến một món quà tặng.
Tính nết của Thẩm Tử Liệt hắn mơ hồ biết được. Nếu là thứ tầm thường thì hắn sẽ luôn luôn đắn đo. Lục Vi Dân đơn giản là học theo phong cách phương Tây, mang đến một chai rượu nho Bordeaux của Pháp. Đây là Lục Vi Dân mua ở cửa hàng miễn thuế ở sân bay Xương Châu. Chân Kính Tài đã mua cho hắn.
- Tiểu Lục, mau đến đây ngồi đi. Vừa rồi Tử Liệt còn nhắc đến cậu đấy.
Trương Tĩnh Nghi ra mở cửa, trên người vẫn còn khoác chiếc tạp dề, hiển nhiên là đang nấu ăn trong bếp.
- Trương tỷ, Chủ tịch huyện Thẩm có khách nào không?
Lục Vi Dân vừa cởi giày vừa hỏi.
- Không có việc gì đâu. Đều là bạn nhiều năm của Tử Liệt. Hàng năm đều đến chơi. Cậu đến cũng vừa kịp lúc. Tử Liệt nói rằng muốn giới thiệu cho cậu biết một số người.
Trương Tĩnh Nghi biết chồng mình rất coi trọng chàng thanh niên này. Tuy rằng chỉ làm thư ký cho chồng có ba tháng, gần như mỗi lần về nhà đều nghe chồng mình nhắc đến biểu hiện của chàng thanh niên này, thậm chí cả cha mình cũng đánh giá rất cao cậu ta.
Lục Vi Dân bước vào phòng khách. Thẩm Tử Liệt lúc này đang cùng với ba người khác chuyện trò vui vẻ.
- Người Mỹ tiến hành tấn công Iraq không chỉ dựa vào lực lượng máy bay trên không là có thể giành được chiến thắng. Chiến tranh cuối cùng phải dựa trên đất bằng để quyết định thắng thua. Hiện tại, người Iraq trên đất bằng lực lượng quân sự vẫn chưa bị tổn thất gì lớn. Tôi nghĩ trong tương lai có lẽ sẽ còn thấy được nhiều biểu hiện khác của quân đội trên đất bằng.
Một người đàn ông trạc tuổi Thẩm Tử Liệt, vừa nói vừa thỉnh thoảng đỡ lấy gọng kính đen trên mũi, sắc mặt ửng hồng. Hiển nhiên là cảm thấy rất hứng thú đối với đề tài này.
- Tôi lại không cho là như vậy. Nếu mất đi Saddam Hussein thì trên thực tế sẽ mất đi hậu thuẫn rất lớn. Dựa vào tình huống này, nhiều bộ đội không kích đã hủy đi tiềm lực chiến tranh của ông ta. Tôi cho rằng mặc dù là lực lượng lục quân của ông ta vẫn chưa bị tổn thất lớn, nhưng thực chất đã không còn chống lại nổi nữa.
Một