- Vi Dân, được đấy, xem ra Đạt Quốc rất có cảm tình với cậu, khi nãy còn hỏi tôi có nỡ rời cậu không, bên khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật bọn họ đang thiếu người trẻ tuổi xông xáo, có kiến thức như thế. Tôi thấy y thực sự động lòng rồi, muốn điều cậu đến khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu bọn họ.
Ánh mắt Thẩm Tử Liệt lướt qua mặt Lục Vi Dân, đỡ lấy chén trà Lục Vi Dân đưa, gật đầu.
- Cậu có thể cân nhắc một chút. Đây cũng có thể coi như một cơ hội, khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu hiện nay là đơn vị cấp phó sở, sau này nghe nói có khả năng sẽ thăng cấp lên đơn vị cấp sở, do tỉnh trực tiếp quản lý. Đạt Quốc ở bên bọn họ cũng có tiếng nói. Cậu cứ suy nghĩ kỹ một chút, tôi nói thế này không phải là có ý đuổi, cũng không phải là cố ý thử thách cậu. Cậu cân nhắc một chút xem sao.
- Chủ tịch huyện, chắc không thể nào, chỉ trong chốc lát nói chuyện phiếm, tôi thực ra cũng chỉ là lý luận suông, sợ là Chủ nhiệm Bàng đánh giá tôi cao quá, tôi sợ sẽ khiến ông ấy mất mặt.
Lục Vi Dân trong lòng chỉ là hơi xao động, sau đó liền lấy lại bình tĩnh.
- Ha hả, đã là vàng thì ở đâu cũng có thể sáng. Trước khi cậu đến, tôi nói cậu thư ký này của tôi rất không tầm thường, bọn họ đều chẳng thèm để vào tai. Thế nào, chỉ trong bốn tiếng liền chinh phục được hết bọn họ. Hà Khanh, đúng thế không?
Thẩm Tử Liệt cũng không nói thêm nhiều, cười trêu người đàn ông đang ngồi dựa vào sô pha.
- Lần này từ Liên Xô trở về, lại mang về cho chúng tôi câu chuyện gì mới mẻ? Không mang hai cô Nga hay Ukraine về đấy chứ?
- Tử Liệt, nếu ông thật sự muốn tìm mấy cô gái nước ngoài còn không phải quá dễ sao? Đi theo tôi, đảm bảo chỉ trong một tuần có thể mang cả hai về, chỉ sợ ông lòng muốn nhưng lại không dám làm thôi.
Trên gương mặt lộ ra nụ cười bí hiểm, người đàn ông gầy gò nói nhỏ:
- Nếu thật sự muốn đi, tôi giúp ông cũng dễ thôi. Lãnh đạo các ông không dễ xuất ngoại, đến Cáp Nhĩ Tân là được rồi, thử đổi món xem sao, chỉ cần ông không sợ sư tử Hà Đông ở nhà biết là được.
- Biến đi!
Thẩm Tử Liệt cười phá lên.
- Xem cậu kìa, mắt mũi sáng cả lên. Tôi biết ngay là cậu sớm muộn gì cũng chết với lũ đàn bà đó thôi.
- Được thôi, tôi một mình đơn thân, không ràng cũng chẳng buộc, lại không cần nộp thuế gì, thích làm gì thì cứ làm. Người ta ở Liên Xô với chúng ta đều là nước theo chủ nghĩa xã hội, nhưng phong tục tập quán không khép kín như chúng ta bên này, dám yêu dám hận.
Người đàn ông gầy gò liếc mắt sang Lục Vi Dân đang mỉm cười im lặng ngồi bên cạnh.
- Thôi, không nói nữa, làm hư hỏng cả thanh niên mất. Tiểu Lục, sau này nếu như có thời gian đến Matxcơva hay Lêningrad thì gọi điện thoại cho tôi, một nửa thời gian là tôi ở đó.
Thấy người đàn ông gầy gò đưa một tấm danh thiếp rất trịnh trọng, Lục Vi Dân cũng chỉ có thể rất kính cẩn mà nhận lấy.
- Anh Khanh, tôi lại không có danh thiếp.
- Được rồi, cậu chẳng phải ở cùng Tử Liệt sao? Tôi có thể tìm thấy ông ấy, thì sẽ tìm được cậu.
Người đàn ông gầy còm khoát tay.
- Được rồi, không nói nữa, tôi thấy hai người các cậu vẫn có việc cần bàn, tôi đi trước đây.
Không đợi Thẩm Tử Liệt và Lục Vi Dân nói gì, người đàn ông gầy còm đã đứng dậy, chào Trương Tĩnh Nghi, rồi nghênh ngang mà đi.
- Ngồi đi, Hà Khanh là như thế đấy. Đừng thấy cậu ta tùy tiện cẩu thả, thực ra rất khôn ngoan đấy.
Thẩm Tử Liệt nhìn Lục Vi Dân một cái dường như có ý sâu xa.
- Vi Dân, Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hà Khanh cho người ta phương thức liên lạc, đến những người như Bàng Đạt Quốc cũng không có số điện thoại của y.
Lục Vi Dân liếc nhìn tấm danh thiếp trong tay, là viết song ngữ cả tiếng Nga và tiếng Trung, cũng không có gì sặc sỡ màu mè, chính là vài số điện thoại, một số ở Bắc Kinh, còn lại là ở Matxcơva và Lêningrad, còn có cả một số điện thoại di động, thứ mà hiện nay có vẻ hiếm thấy.
Bây giờ đến Xương Châu cũng chưa chính thức mở mạng điện thoại di động, vẫn chỉ có Lĩnh Nam và Bắc Kinh đã chính thức mở mạng điện thoại di động.
- Anh Khanh có vẻ như có rất nhiều trải nghiệm phong phú?
Lục Vi Dân cũng không biết rằng đối phương tại sao lại