Tình huống thực ra cũng rất đơn giản. Đoạn cuối đường Bắc Can vượt qua một đoạn giao cắt giữa nghĩa địa và bãi đất bờ sông. Khu vực này thuộc về vùng đất giáp ranh giữa thôn Bắc Phong và Song Phượng. Quyền sở hữu vẫn chưa phân định rõ ràng.
Lúc trước đã liên hệ với thôn Đại Hà của xã Song Phượng. Nhưng Cao Nguyên cảm thấy không đề cập đến xã Bắc Phong bên đó thế nên trốn tránh khó nhọc. Đương nhiên hai tỉnh có suy nghĩ riêng của mình, trực tiếp sửa từ đoạn đó.
Hiện tại bên xã Bắc Phong xác nhận đoạn đường đó là của thôn Thủy Nhượng. Khu kinh tế mới không nói gì liền đã chiếm đất, lại còn san bằng vài nấm mồ, động đến phần mộ tổ tiên, phá hoại phong thủy. Có vài người dẫn đầu đã khiến cho sự việc nhanh chóng ầm ĩ.
Mà Cao Nguyên vốn là người quen ở trong cơ quan. Vốn là người làm về kiến thiết quy hoạch, không quen lắm với mảng công việc giải phóng mặt bằng. Ông ta cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với người trong xã. Vì thế nên khi xử lý vấn đề này thì tỏ ra rất non nớt.
Hôm nay nhận được báo cáo của công ty xây dựng nói là thôn dân vây lấy công trường không cho xây dựng thì lập tức có chút tức giận. Hơn nữa vừa mới chủ trì công tác, chí khí cao. Sau khi đến nói vài câu không đúng thì liền đã cãi nhau với người dân trong thôn rồi.
Kết quả không biết là ai trong đám đông đã ném một hòn đá sắc vào ông ta, trúng ngay đầu. Ông ta lập tức máu chảy ròng ròng. Nhưng cũng may viên đá không lớn lắm nên vết thương cũng không quá nghiêm trọng. Sau khi dùng giấy vệ sinh thấm lên thì đông máu luôn. Nhưng người dân trong thôn vì ông ta nói lời năng lỗ mãng nên vây lấy ông ta không cho đi khiến cho ông ta tiến thoái lưỡng nan, không biết nên làm thế nào mới có thể xử lý cho tốt đẹp. Cũng may Lục Vi Dân đến nhanh, nếu không thì chuyện này không biết kết cục sẽ đi đến đâu.
- Được rồi, tôi nghe mọi người nói một lúc, thì cũng đã hiểu ra vấn đề mà bà con muốn phản ánh rồi. Tôi tổng hợp lại như thế này. Xem còn chỗ nào thiếu sót không, bà con nghe nhé. Thứ nhất là nói về việc khu kinh tế mới sửa đường thì chiếm đất nông nghiệp của thôn Bắc Phong của bà con, nên yêu cầu bồi thường. Thứ hai là khu kinh tế mới sửa đường mà không xin phép gì đã đào xới mộ lên. Hình như có người nói là đó là phần mộ tổ tiên của họ, hại đến phong thủy, cần phải đền bù...
Lục Vi Dân tổng kết lại một cách rõ ràng đâu vào đấy lời nói của người dân, rồi lại hỏi người dân có điều gì cần bổ sung không. Thấy người dân không có điều gì cần bổ sung nữa thì mới chậm rãi nói:
- Vấn đề này rất dễ giải quyết. Tôi thấy xung quanh ngoài thôn Thủy Khảm xã Bắc Phong ra còn có thôn Đại Hà xã Song Phượng. Liên quan đến vấn đề mảnh đất này thuộc về ai thì có thể phân định ra được. Bên Bắc Phong nói là của Bắc Phong, vậy thử đưa chứng cứ ra. Bên Song Phượng nói là của Song Phượng thì cũng đưa chứng cứ ra. Phải dựa vào đó mà nói chứ. Mọi người còn có điều gì muốn phản ảnh, ngày mai tôi sẽ đến Ban quản lý thôn Thủy Khảm. Người đại diện cho thôn Thủy Khảm sẽ đến phản ánh với tôi. Buổi chiều tôi sẽ đến Ban quản lý thôn Đại Hà. Thôn Đại Hà cũng vậy, cử người đại diện ra.
- Không được đi. Phải giải quyết ngay hôm nay, ngay tại đây. Có trời mới biết mai anh có tới hay không?
- Mẹ nó, vừa nãy còn nói rất hay. Bây giờ đã thay đổi rồi. Lời nói của kẻ làm quan thật là thối tha!
- Không được. Không được đi. Ngày mai anh không đến thì chúng tôi giương mắt lên nhìn sao? Không được đi. Hôm nay phải ở đây đến tối.
- Không ăn cơm thì cùng không ăn. Mọi người cùng đói. Làm quan còn chịu được, bá tành bình dân chúng ta cũng chịu được.
Nghe thấy Lục Vi Dân nói như vậy, người dân lại ầm ĩ lên, tâm trạng quần chúng hăng lên. Có mấy người vẫy vẫy tay, dồn về phía trước muốn túm lấy Lục Vi Dân. Đám đông người dân cũng bắt đầu trào lên.
- Đánh cái thằng này đi, kẻ cướp cơm người khác không nói tiếng người!
- Đúng thế, vừa nãy lại còn nói ba hoa chích chòe nữa chứ. Lần này lại nói chuyện ma quỷ, mau lôi hắn ra xử hắn đi!
Nhìn thấy tình cảm của người dân hăng lên, có mấy người vừa nhìn đã biết đều là thanh niên chơi bời lêu lổng nhân cơ hội này gây ồn ào, đẩy người đằng trước lên trên.
Tô Yến Thanh tâm trạng căng thẳng vô cùng. Đặc biệt là khi nhìn thấy hai người dân mạnh khỏe bổ nhào vào bên cạnh Lục Vi Dân. Nhớ lại khuôn mặt be bét máu của Cao Nguyên vừa rồi, Tô Yến Thanh chỉ thấy lòng bàn tay mình lạnh như băng.
-Tôi sẽ đứng ở đây. Ai muốn đánh tôi thì cứ lên.
Lục Vi Dân nhếch miệng, thản nhiên bất động.
- Có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi. Không thì con của anh sẽ thảm. Tôi không tin thiên hạ của Đảng cộng sản, thì vài con bọ chó các anh có thể trở mình.
Tô Yến Thanh vừa tức vừa hận. Lục Vi Dân từ bao giờ lại nói được mấy lời như thế này? Không phải là cố ý khiến cho người ta càng đánh hắn hay sao? Nếu chẳng may đánh hắn thật thì biết làm sao?
Nhưng lý trí lại nói cho cô lúc này là lúc phải cứng rắn không lùi bước. Nếu không thế yếu đi thì chuyện về sau sẽ càng khó xử lý hơn. Cái cảm giác phức tạp đan xen này khiến cô khó chịu mà không nói ra được.
- Làm gì? Muốn làm gì? Có chuyện gì thì nói chuyện đó. Mọi người kiềm chế một chút đi.
Đồng Lập Trụ đột nhiên hét to lên. Đôi mắt chim ưng lại linh hoạt, sắc bén xẹt qua trước mặt đám đông người dân. Dường như muốn nhớ kỹ những kẻ gây huyên náo ồn ào nhất.
Lời nói của ông ta mang sát khí lạnh lùng mà công an có. Ông ta đã làm cảnh sát hình sự bao năm ở đội cảnh sát hình sự. Năm ngoái còn ở Bắc Phong xử một loạt vụ án hiếp dâm. Đi hết thôn này đến thôn khác, cũng đã từng ở lại thôn Thủy Khảm. Lăn lộn xã hội nhiều khiến hầu hết mọi người đều quen ông ta. Khi Đồng Lập Trụ vừa ra mặt thì đã có vài người nhân lúc người khác không chú ý liền lẻn về.
Thấy Đồng Lập Trụ trấn an được tình hình. Lục Vi Dân càng yên tâm hơn
- Ăn cơm ăn gạo, nói chuyện nói lý. Mọi người đừng có nghĩ tôi ở đây là dùng mánh khóe. Tôi có thể nói rõ với mọi người rằng, ngày mai nhất định tôi sẽ tới. Ban quản lý khu kinh tế mới chỉ cách chỗ này có hai, ba dặm. Chúng tôi vẫn phải ở đấy. Lẽ nào chúng tôi lại có thể dời Ban quản lý đi. Chạy trời không