Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chánh văn phòng Huyện ủy Từ Hiểu Xuân và ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Trương Lập Bản, Trưởng phòng Công an huyện Đường Cái Minh đem một đám người chạy tới vừa vặn nghe được phần kết bài phát biểu của Lục Vi Dân.
Người dân trong thôn đang lục tục ra về. Còn lại vài người đứng đầu và cán bộ trong thôn cùng cán bộ trong xã, còn đang tranh chấp không ngớt về mảnh đất cuối cùng là của thôn Thuỷ Ngưỡng, xã Bắc Phong, hay là thôn Hoàng Hà, xã Song Phượng, nhưng vấn đề tranh cãi này cũng chỉ là một cuộc tranh cãi bình thường .
Thấy tình hình như vậy, Từ Hiểu Xuân và Trương Lập Bản cuối cùng cũng gỡ được gánh nặng ở trong lòng xuống.
Hơn một trăm người tụ tập gây rối, nếu không khống chế được, sẽ trở thành một sự kiện trọng đại, xử lý không tốt sẽ trở thành một sự kiện chính trị giống như sự kiện kiwi ở Hoài Sơn.
Đây cũng là chuyện lần đầu tiên xuất hiện ở Nam Đàm. Trước kia tuy rằng do thu thuế nông nghiệp và khoản thu hồi đã từng xảy ra vấn đề như vậy, nhưng quy mô thì còn xa, mới lớn đến như vậy. Bình thường cũng là cán bộ của xã, cán bộ của thị trấn ra mặt thì đã có thể xử lý êm đẹp. Loại chuyện này lại liên quan đến khu kinh tế mới và hai xã, hơn nữa sự việc suýt nữa còn lên tới tỉnh như hôm nay thì vẫn là lần đầu tiên.
Sự kiện kiwi ở Hoài Sơn làm cho Bí thư Huyện ủy Hoài Sơn bị chuyển đi nơi khác. Chủ tịch huyện cho phòng Hành chính chịu trách nhiệm trực tiếp. Một gã Phó chủ tịch huyện và Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật đều cùng lúc bị cách chức, một số lớn cán bộ đều đã bị Đảng kỷ luật xử lý theo luật hành chính.
Tân Lễ Nguyên vốn là Bí thư Huyện ủy Hoài Sơn cũng là Bí thư huyện ủy nhiều năm kinh nghiệm, vốn cũng là nhân vật có sức mạnh ngang bằng với vị trí lãnh đạo ở địa khu Phong Châu. Sau khi trải qua chuyện này đã làm con đường danh vọng của ông ta lập tức u ám không thấy ánh sáng. Bây giờ cũng đúng là thời kì quan trọng đối với An Đức Kiện. Nếu bây giờ có ai đó gây trở ngại thì khác nào ông trời cũng muốn kéo tôi xuống nước
An Đức Kiện, Thẩm Tử Liệt và Tào Cương tại Địa ủy mở hội nghị về công tác kinh tế. Tần Hải Cơ không ở trong huyện, cũng không biết đã đi đâu. Từ Hiểu Xuân sau khi nhận được điện thoại, một mặt báo cáo với Địa ủy, sai người thông báo với An Đức Kiện lúc đó còn đang họp tại Địa ủy, một mặt cuống cả lên gọi Trương Lập Bản và Đường Cái Minh cùng tới.
Tuyến đường chính phía Bắc tiếp giáp với đường lên tỉnh, một khi quần chúng ở nơi nào nổi dậy vây kín, có khả năng sẽ làm gián đoạn con đường lên tỉnh, vô cùng có khả năng sẽ phải trình báo với tỉnh, đến lúc đó hậu quả thật sự sẽ vô cùng to lớn. Mà nghe nói Cao Nguyên bị người ta đánh bị thương đến mức không đi lại được, nhưng lại không biết tình huống cụ thể thế nào, Từ Hiểu Xuân đã gấp đến độ sùi bọt mép.
Khi Từ Hiểu Xuân chạy tới hiện trường thì vừa lúc nghe được phần kết bài phát biểu của Lục Vi Dân.
Người dân sau hai giờ đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời đã mệt mỏi đến nỗi không đứng dậy nổi. Hơn nữa sau khi nghe Lục Vi Dân và hai cán bộ xã cùng cam đoan ngày mai khẳng định sẽ tới thôn, mới khiến người dân ở thôn Hoàng Hà xã Song Phượng, đang đứng xem náo nhiệt dần dần rời khỏi.
Bọn họ vốn nghĩ người ở thôn Thủy Ngưỡng náo loạn một chút không chừng có một vài ưu đãi, nếu có, bọn họ cũng có thể cùng hưởng lợi ích, nếu không cũng không có tổn thất gì. Thấy Ban lãnh đạo quản lý đáp ứng ngày mai xuống thôn nghe ý kiến của người dân để tìm cách giải quyết vấn đề, liền cảm thấy thỏa mãn, lại được cán bộ hai xã khuyên về, mọi người cũng dần dần bắt đầu rời đi.
Nhìn thấy người bên xã Song Phượng rời đi, người dân bên thôn Thủy Ngưỡng cũng tự cảm thấy “thế đơn lực mỏng”, nhất là nhìn thấy có mấy người trước đó đã đi mất, hơn nữa Lục Vi Dân và Thường Xuân lại chủ động tìm được trong đó vài người đứng đầu hàn huyên vài câu, cam đoan đúng tám rưỡi sáng ngày mai Ban quản lý sẽ tới thôn, bọn Đồng Lập Trụ cũng thay nhau đi lại chào hỏi, cán bộ nông thôn lại khuyên thêm lần nữa, cuối cùng họ cũng từ từ rời đi.
Thật ra Lục Vi Dân đã sớm nhìn thấy Từ Hiểu Xuân và Trương Lập Bản đi đến, nhưng lúc đó đúng vào thời khắc quan trọng, dân chúng và Ban quản lý đang giằng co, chỉ cần sống qua thời khắc kia, dân chúng tiếp nhận quan điểm cũng như mục đích của mình rồi, cơn sóng gió này có thể bình ổn, về phần mọi việc sau này, chỉ cần Ban quản lý chủ động đi xuống thăm hỏi tìm cách khắc phục, sẽ không thể lại tái diễn cơn sóng gió giống như hôm nay nữa.
Lục Vi Dân rất hiểu, đối với loại chuyện này, chỉ cần có người của chính quyền chủ động xuống phía dưới thăm hỏi tìm cách khắc phục, cho dù là nhất thời chưa xử lý được cho tốt, nhưng nếu dân chúng cảm thấy anh thật lòng thật dạ đến giải quyết, bình thường bọn họ cũng sẽ không cực đoan đến mức hoàn toàn chẳng quan tâm đến anh. Đừng chờ tới khi mâu thuẫn trở nên gay gắt, mới xử lý, nếu không coi trọng phương thức phương pháp sẽ tạo thành sự kiện mang tính quần thể.
Đương nhiên Lục Vi Dân cũng từng gặp phải vài quyền lợi vướng mắc như vậy, quá vướng mắc quá mức phức tạp, bất kể làm thế nào cũng không thể giải quyết tốt, ví dụ, lợi ích bản thân lại liên quan tới đến rất nhiều người, thậm chí trong đó có người dụng tâm kín đáo nhằm đạt được những quyền lợi phi pháp, tự nhiên sẽ không hình thành nhóm như lúc này.
Chuyện hôm nay rõ ràng có người ngầm xúi giục bên trong, nhưng với lý do không tốt, những người đó cũng không dây dưa quá sâu, nếu không cũng sẽ không dễ dàng bình ổn như thế.
- Lão Từ, thằng nhóc Lục Vi Dân này cũng không tồi, không ngờ trong trường hợp như vậy hắn cũng có thể nắm được, tôi vì hắn mà đổ mồ hôi!
Trương Lập Bản nhìn thấy Lục Vi Dân từ bên rối loạn kia bước nhanh về phía này, khen không dứt miệng:
- Nghe nói trước đây cậu từng được Chủ tịch huyện Thẩm chọn làm thư ký? Ánh mắt Chủ tịch huyện Thẩm thật tinh tường nhỉ, chọn người nào chuẩn người ấy!
- Không, anh ta tốt nghiệp đại học Lĩnh Nam, lúc còn học đại học làm cán bộ đoàn ủy, lại là đảng viên. Lúc mới gặp tôi đã cảm thấy không tệ rồi, mới bố trí cho anh ta làm thư ký của Chủ tịch huyện Thẩm.
Trong lòng Từ Hiểu Xuân làm sao không cảm thấy có chút rung động.
Nếu nói Lục Vi Dân đem kiwi của huyện đi bán là nhờ vào may mắn mới nổi chút danh thanh, nhưng hai tháng nay đối với việc thu hút đầu tư lại tạo ra rất nhiều thành tích, cũng chỉ có thể chứng minh rằng người nào đó thực sự cũng có chút năng lực. Giống như trường hợp ngày hôm nay, một người mới hai mươi tuổi, thời gian công tác chưa đến một năm, có thể dưới ánh mặt trời gay gắt, trấn an được một đám dân làng đang xúc động, khống chế được tình hình, không gây ra đại loạn. Cái dũng khí, can đảm, tài ăn