- Ừ, ra ngoài rồi, ở cơ quan chẳng có gì thú vị, cả ngày chỉ kiếm ăn rồi chờ chết. Tôi lại không muốn treo đầu dê bán thịt chó như người khác kiểu đó. Cái kiểu không làm được việc còn chặn đường cũng làm tôi chướng mắt, nên bỏ luôn đó đến giúp cha và anh tôi.
Nghe giọng Lạc Khang qua điện thoại có vẻ rất bình thản:
- Tôi nghe Thiệu Thành nói anh đã quay lại Lĩnh Nam hai lần. Khi nào qua bên chúng tôi xem đi, đừng lúc nào cũng để chỉ chú ý đến vùng châu thổ sông Châu Giang. Bên chúng tôi cũng không kém đâu, chắc chắn sẽ mang lại cho anh một cảm giác khác biệt.
- Lạc Khang, những lời này của anh nghe như kiểu tôi là một nhân vật lớn chuẩn bị đi thanh tra vậy.
Lục Vi Dân cũng biết hai người Lạc Khang và Hoàng Thiệu Thành tuy rằng có quan hệ có thể coi là khá tốt, nên nói là gia đình hai người có chút tương đồng, nhưng chính vì sự tương đồng đó của hai gia đình mới khiến bọn họ hơi có vẻ cạnh tranh ai hơn ai kém. Trong lời nói của Lạc Khang thực sự có chút mỉa mai Hoàng Thiệu Thành, cũng chỉ có Lục Vi Dân mới có thể nghe ra hàm ý sâu sắc trong đó. Cho nên hắn giả bộ như không hiểu, chuyển ngay đề tài.
- Ha ha, Thiệu Thành nói hiện anh được điều tới làm ở Khu kinh tế mới gì đó của huyện? Khu kinh tế mới của các anh có tính chất như thế nào? Có phải là có phần tương tự như bên địa khu mở rộng của chúng tôi, thu hút đầu tư, phát triển các ngành sản xuất hay không?
Lạc Khang dường như cũng cảm thấy được điều này, chuyển sang đề tài khác:
- Không ngờ Xương Giang các anh cũng có tư tưởng cởi mở, mới mẻ như vậy, lại muốn làm Khu kinh tế mới này. Anh không phải từng nói quê các anh rất nghèo túng và hẻo lánh sao?
- Càng hẻo lánh nghèo túng lại càng cần cải cách mở cửa. Ôn Châu các anh chẳng phải cũng không khác gì, tài nguyên không có, đất ít người nhiều, thế nên mới đi con đường hiện nay sao?
Lục Vi Dân khẽ cười:
- Sao nào, bầu không khí bên các anh vẫn căng thẳng?
Ôn Châu là trung tâm kinh tế kinh doanh tư nhân. Chiều hướng chính trị ở Ôn Châu cũng đại diện cho sự thay đổi của môi trường chính trị trong nước. Lạc Khang dám nhảy ra khỏi cơ quan chính phủ thì không thể nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là đã đánh hơi được điều gì rồi.
Người này đầu óc rất linh hoạt, mà khứu giác cũng nhạy bén hơn người.
Trong ký ức của kiếp trước, anh ta trong cơn khủng hoảng tài chính hoành hành thăng trầm, hệ thống tài chính bị tan vỡ, xí nghiệp lập tức ngừng sản xuất, ngã xuống tận đáy. Nhưng chưa đầy hai năm lại đứng lên một lần nữa, mãi cho đến năm 2011 mới lại vì mở rộng quá nhanh mà thất bại.
Chẳng qua là sau cú ngã lần đó anh ta còn có thể đứng lên hay không thì Lục Vi Dân lại không biết. Lúc ấy chỉ biết là anh ta chơi trò mất tích, mãi cho đến khi mình gặp tai nạn xe kỳ dị đó, cũng không nghe được tin tức gì của anh ta.
Tuy nhiên lúc ấy bởi vì địa bàn thuộc tập đoàn của anh ta quá lớn, dính dáng tới lợi ích các bên quá nhiều, chính quyền địa phương cũng bị ép can thiệp vào để chống đỡ gánh nặng này.
- Cũng khó nói.
Có điều sau khi lãnh đạo trung ương đến thì mọi việc cũng tốt hơn một chút. Nghe nói một cán bộ lão thành đã về hưu bên chúng tôi đã viết thư báo cáo lên trung ương: “Đi xe Honda, mặc quần áo sang trọng, ngủ thì dùng giường cao cấp, ở bên cạnh thì là gái đẹp”, phản ánh toàn bộ thói hư tật xấu của những ông chủ tư nhân chỗ chúng tôi. Ôn Châu chúng tôi thì lập tức nổi tiếng, các ông lớn đều chú ý đến nơi này, sau khi tới xem xong cũng không hé răng lời nào, khiến chúng tôi thấy rất mông lung.
Trong điện thoại Lạc Khang không ngừng thở dài, dường như nghĩ lại còn thấy sợ.
- Ha ha, Lạc Khang, cha và anh của anh có phải cũng giống như vị cán bộ lão thành đó phản ánh?
Lục Vi Dân cười, trêu ghẹo nói.
- Cút! Cha và anh tôi đều là người làm ăn trung thực, thức khuya dậy sớm làm việc.
Tín hiệu âm thanh bên Lạc Khang có chút không tốt, lúc lớn lúc nhỏ.
- Được rồi, tín hiệu bên này không tốt, không nói nữa. Có thời gian anh cứ tới đây xem sao, tôi vẫn thấy không thể cứ tiếp tục tù túng mãi như vậy, phải có một ý kiến chính xác. Nhớ kỹ số điện thoại nhé, sau này còn thường xuyên liên lạc.
Gác điện thoại xong, sóng lòng Lục Vi Dân vẫn không ngừng cuồn cuộn. Lạc Khang dám vứt bỏ thân phận cán bộ mà lao đầu vào thương trường. Dĩ nhiên trong đó cũng có nguyên nhân vì gia sản của dòng họ này, nhưng bên Chiết Giang có tinh thần lấy kinh doanh, mở doanh nghiệp làm bản lĩnh cũng là một nguyên nhân. Họ không giống như nội địa, đều đặt mục tiêu vào cơ quan nhà nước và nhà máy quốc doanh lớn lên hàng đầu.
Đúng là tinh thần này cũng khiến kinh tế Chiết Giang phát triển nhanh như khí hậu Lĩnh Nam. Nhất là những đơn vị kinh tế tư nhân lớn được hình thành từ các xí nghiệp xã, thị trấn sau này lại trở thành một trong những nơi có có sức sống mạnh mẽ nhất trong nền kinh tế Trung Quốc.
Khi nói chuyện điện thoại, Lục Vi Dân vốn rất muốn nói chuyện với Lạc Khang về việc mời vài ông chủ tư nhân bên bọn họ đến Nam Đàm khảo sát môi trường đầu tư. Nhưng suy nghĩ một chút, hiện nay bọn họ còn thần hồn nát thần tính. Ngay cả bọn họ còn cảm thấy bản thân khó bảo toàn, e rằng căn bản cũng không có đầu óc đâu mà mở cửa phát triển ra bên ngoài.
Nếu như không có gì ngoài dự đoán, qua năm sau thì lại có thể lập kế hoạch cụ thể, xem liệu có thể đưa những nhân tố giàu sức sống nhất này đến Xương Giang hay không. Như thế sẽ khiến cho đầm nước Nam Đàm tù túng có thể nhờ vào những nhân tố đó mà bừng tỉnh.
Môi trường phát triển cứng nhắc và ngột ngạt của Nam Đàm đã càng ngày càng ảnh hưởng tới sự phát triển của Khu kinh tế mới. Trước khi những xí nghiệp trụ lại, hứa hẹn của Khu kinh tế mới dành cho họ đều vô cùng tốt đẹp, nhưng khi thực sự bước vào giai đoạn thực hiện, lại luôn có những phiền toái và vấn đề này kia nảy sinh.
Bất kể là Ủy ban kinh tế kế hoạch hay là Cục điện lực, hay là nhà máy nước, việc một vấn đề mà dây dưa cả một tuần vẫn chưa có kết luận đã thành một điều quá quen thuộc. Rất nhiều chuyện vặt vãnh đều phải do lãnh đạo huyện đến mở lời mới có thể được giải quyết. Điều này làm cho Lục Vi Dân lĩnh hội một cách sâu sắc khi một đêm trở về hai mươi năm trước, hiệu suất công việc và thái độ phục vụ có sự chênh lệch vô cùng lớn.
Chuyện được phục vụ chu đáo sớm đã được coi là thường lệ trong kiếp trước ở đây vẫn là ý nghĩ viển vông. Rất nhiều quy chế báo cáo phê duyệt rõ ràng không thích hợp với tình hình hiện thực, nhưng trong mắt của các nhân viên công tác thì chúng lại vẫn là thánh chỉ, không có chỗ nào có thể thương