- Vi Dân, anh có thể nhìn đi chỗ khác được không?
Giọng điệu có chút quở trách nhưng cũng có thêm vài phần thân thiết, Tô Yến Thanh hai má ửng đỏ, cắn môi, hai tay cô bắt chéo ấn đôi vai mình.
- Sao tôi cứ cảm giác đôi mắt anh có thể nhìn thấu người khác vậy? Khiến người ta thấy không thoải mái.
- Thật sao? Đôi mắt tôi lợi hại đến thế sao?
Lục Vi Dân cũng bật cười. Hoàng hôn mùa hè, dù là mặt trời đã xuống núi, nhưng trời vẫn còn rất sáng, thảo nào Yến Thanh cảm thấy hơi ngượng ngùng.
- Được rồi, tôi thay đồ trước, cũng gần đến giờ rồi.
Lục Vi Dân đứng dậy, lắc đầu:
- Đàn ông con trai vẫn cứ thích hợp nhất. Mặc đồ, thay đồ đều đơn giản nhanh gọn.
- Vi Dân, có phải anh có tâm sự gì không?
Tô Yến Thanh ngồi dưới làn nước, nói yếu ớt.
Lục Vi Dân đang định bước đi chợt hơi chấn động, xoay người lại nhìn Tô Yến Thanh đang ngồi dưới nước, như thoáng chút suy nghĩ nói:
- Yến Thanh, ánh mắt cô cũng thật ghê gớm. Tôi thấy mình đã che đậy rất tốt, tin rằng không ai có thể nhìn ra, nhưng không ngờ lại không thể qua nổi mắt cô.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tô Yến Thanh đứng dậy, bước từ trong nước lên bờ, nói với vẻ rất quan tâm:
- Tôi thấy hai ngày nay anh hơi lặng lẽ.
- Không có việc gì.
Lục Vi Dân lắc đầu, có vẻ rất điểm tĩnh, thản nhiên.
- Tâm trạng không được tốt lắm, tự tôi điều chỉnh là được rồi.
- Chuyện gì khiến tâm trạng anh không yên?
Tô Yến Thanh vừa lấy trong cái túi nhỏ ra một cái khăn tắm để lau người vừa hỏi.
- Ha ha, tôi nói rồi, không có việc gì đâu. Cô đi thay quần áo trước đi.
Lục Vi Dân chuyển đề tài, nhìn xung quanh một lượt.
- Bên này, vừa khéo, cô thay quần áo ở bên này đi. Đừng cố ý thử thách tôi đấy.
Tô Yến Thanh vốn còn định hỏi đến cùng nhưng lại bị lời nói này của Lục Vi Dân làm cho phân tâm, mặt nóng bừng bừng:
- Người chẳng ra gì thì có bao giờ nói được câu nào tử tế!
Tô Yến Thanh lúc này mới nhìn bốn phía. Nơi Lục Vi Dân chỉ cho cô là phía sau một bụi thông Mã Vĩ, địa thế cũng hơi thấp hơn so với bên này, vừa vặn có thể che kín được. Đó thực sự là một nơi tốt để thay quần áo.
Nhìn thấy bóng dáng thướt tha của Tô Yến Thanh biến mất sau bóng cây, Lục Vi Dân nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Mấy ngày nay tâm trạng của hắn thực sự có phần không tốt.
Bệnh tình của bố vợ Thẩm Tử Liệt rất nghiêm trọng, không dậy nổi.
Sức khỏe ông cụ Trương vốn dĩ khá tốt. Sau khi đến Hội đồng nhân dân thì cũng không thấy bất kỳ dấu hiệu gì, ngoài việc có chút mạch máu bị xơ cứng ra thì cũng không có gì khác. Không ngờ bệnh lại đến nhanh như vậy, đột nhiên bỗng bị xuất huyết não, suýt nữa mất mạng. Cũng may được cấp cứu kịp thời mới cứu được ông cụ Trương từ bàn tay Diêm Vương.
Dù rằng đã được cứu mạng nhưng ông cụ Trương lại bị liệt nửa người, về cơ bản ông không có khả năng đến Hội đồng nhân dân làm việc nữa. Dù là sau khi bệnh tình ổn định, xuất viện được rồi thì cũng chỉ có thể ở nhà dưỡng bệnh mà thôi. Như thế cũng có nghĩa là tầm ảnh hưởng của ông trong thời gian sau sẽ nhanh chóng bị thu hẹp. Đó quả là một tin không mấy tốt lành với một người đang rèn luyện ở dưới cơ sở như Thẩm Tử Liệt.
Mà lúc này phòng nghiên cứu ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đang trống ghế Chủ nhiệm. Trương Tú Toàn nằm trên giường bệnh nhìn Phó bí thư Tỉnh ủy Cổ Chiêu Nam đến thăm mình, đưa ra ý nghĩ muốn cho con rể mình là Thẩm Tử Liệt được điều về tỉnh để tiện chăm sóc cho mình. Cổ Chiêu Nam rất vui vẻ đồng ý ngay với nguyện vọng của Trương Tú Toàn.
Thẩm Tử Liệt hai ngày nay chỉ là vội vội vàng vàng trở về Nam Đàm một lần, ở lại nửa ngày rồi lại quay về Xương Châu. Ông ta cố dành ra chút thời gian gặp Lục Vi Dân, nói chuyện về vấn đề lựa chọn khó khăn mà hiện nay ông ta đang đứng trước.
Bởi vì lý do thời gian, Thẩm Tử Liệt cũng chưa kịp nói chuyện nhiều với Lục Vi Dân. Nhưng Lục Vi Dân cũng đã cảm thấy được sự mâu thuẫn và do dự trong nội tâm Thẩm Tử Liệt. Hơn nữa dựa vào sự phán đoán về tính cách và tâm lý của Lục Vi Dân đối vớiThẩm Tử Liệt thì Thẩm Tử Liệt cuối cùng cũng sẽ chọn quay về tỉnh.
Nghĩ đến đây, Lục Vi Dân liền không khỏi thở dài một hơi.
Nói thực thì tính cách Thẩm Tử Liệt cũng không thật thích hợp làm chủ quản đảng và chính quyền của một vùng ở cơ sở. Phòng nghiên cứu ban Tuyên giáo Tỉnh ủy là nơi thích hợp với ông ta nhất. Hiện nay ông ta mới đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, vừa khéo cũng là cán bộ cấp Trưởng phòng, quay trở về ban Tuyên giáo Tỉnh ủy cũng là vừa đúng chỗ.
Chuẩn xác mà nói, một Chủ tịch huyện ở huyện nghèo và hẻo lánh như Nam Đàm có thể đảm nhiệm chức Chủ nhiệm phòng nghiên cứu ban Tuyên giáo Tỉnh ủy thì là một bước tiến không nhỏ. Nếu như không phải là Trương Tú Toàn đang ở trên giường bệnh thì e rằng Thẩm Tử Liệt phải làm Bí thư huyện ủy hai năm mới có thể mơ đến vị trí này.
Mà hiện tại, về cơ bản là Trương Tú Toàn dùng sức ảnh hưởng chính trị còn sót lại của mình để cho con rể chen chân lên vị trí này. Nếu như không nắm chắc cơ hội này thì có lẽ về sau cũng chưa chắc còn có thể có được cơ hội tốt như thế nữa.
Người đi trà nguội. Câu nói này ở trong chốn quan trường có thể nói là đã thể hiện vô cùng chân thực. Nếu như Trương Tú Toàn có thể ngồi vững ở vị trí Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh ba đến năm năm nữa thì Thẩm Tử Liệt không hẳn không thể làm tốt một cách vững chắc ở cơ sở trong mấy năm để chen chân lên cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Nhưng hiện nay khi Trương Tú Toàn bệnh liệt giường, ba năm, năm năm sau còn ai nhớ đến Trương Tú Toàn cơ chứ?
Lục Vi Dân có thể hiểu được sự đau khổ, mâu thuẫn bây giờ của Thẩm Tử Liệt. Ông ta khó khăn lắm mới được giữ chức Chủ tịch huyện, đang chuẩn bị xắn tay áo lên làm một vụ lớn. Đối với cán bộ từ cơ quan bộ ngành cấp tỉnh điều xuống như ông ta mà có thể làm từng bước chắc chắn, giành được một số thành tích ở phía dưới thì không những có thể tăng thêm kinh nghiệm, cũng thực sự là một sự rèn luyện toàn diện với năng lực của mình. Không ngờ lại phải đứng trước sự lựa chọn như thế này, thật sự là đã làm khó ông ta.
Thẩm Tử Liệt không nói chắc chắn rằng ông ta phải về ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, nhưng Lục Vi Dân khẳng định cuối cùng