- Chuyện gì thế này?
Tào Cương nén cơn giận dữ trong lòng xuống, nhẹ nhàng đưa tờ nghị án chất vấn của Hội đồng nhân dân tới trước mặt Lục Vi Dân. Ánh mắt hung ác nham hiểm của y dừng ngay trên mặt Lục Vi Dân một cách gay gắt:
- Hội đồng nhân dân huyện tại sao lại có thể nắm rõ về dự án xí nghiệp giấy Khải Thiên đến như thế này?
Lục Vi Dân xem cẩn thận tờ giấy mà Tào Cương ném trước mặt mình với thần sắc không thay đổi, hơi nhíu mày:
- Phó chủ tịch huyện Tào, ở trong này tại sao đến tình hình điều tra xử lý của Cục Bảo vệ Môi trường tỉnh đều có hết nhỉ? E là Hội đồng nhân dân huyện thông qua Ủy ban công tác của Hội đồng nhân dân địa khu để tìm hiểu từ Cục Bảo vệ Môi trường tỉnh?
Tào Cương khẽ hừ một tiếng:
- Tôi hỏi cậu Hội đồng nhân dân huyện tại sao có thể bỗng nhiên có hứng thú với dự án xí nghiệp giấy Khải Thiên?
- Việc này tôi không rõ lắm. Tuy nhiên một thời gian trước Huyện ủy không phải đã tổ chức cho một đoàn đại biểu Hội đồng nhân dân đến thị sát Khu kinh tế mới sao? Là Chủ nhiệm Lâm đưa họ tới, xem xét cả buổi sáng, buổi chiều còn tiến hành toạ đàm ở Ban quản lý, Phó chủ tịch huyện Lã đại diện Ban quản lý để báo cáo công việc. Nhưng tôi nhớ rõ hình như đâu có nhắc đến một dự án nào cụ thể đâu.
Lục Vi Dân giả bộ đang nhớ lại chuyện gì.
- Đúng rồi, Cục trưởng Trương của Cục Bảo vệ Môi trường huyện còn đặc biệt giới thiệu về thiết bị xử lý ô nhiễm, bảo vệ môi trường tiên tiến mà xí nghiệp giấy Khải Thiên chuẩn bị trang bị. Lúc ấy Chủ nhiệm Lâm còn có vẻ khá là vui vẻ.
Thở một hơi nhẹ nhõm, Tào Cương nghiến chặt hàm răng. Gã thanh niên đứng trước mặt này khiến y hận tới mức ngứa cả răng. Cục trưởng Cục Bảo vệ Môi trường Trương Bảo Liên dù có cho thêm mấy lá gan thì cũng không dám cố ý đến phá hỏng chuyện của mình. Làm sao có thể khi không lại tới trước mặt Lâm Thuận Lộc để trêu ghẹo? Dự án xí nghiệp giấy Khải Thiên căn bản vẫn chưa được khẳng định chắc chắn, Trương Bảo Liên sao có thể đứng ra giới thiệu?
Chắc chắn là thằng nhãi này đã đốt một đống lửa ngay sau lưng mình, hơn nữa còn đốt khiến cho mình đau đớn đến như vậy, đau đến mức mình có cảm giác không thở nổi.
Ngả người vào chiếc ghế dựa, Tào Cương đã không còn lòng dạ nào để hỏi tiếp nữa.
Mình sẽ không thể hỏi ra được bất cứ điều gì từ miệng cái thằng đang đứng trước mặt, hơn nữa mình cũng không có cách nào chứng minh dựa vào điều gì mà Hội đồng nhân dân không thể hỏi về dự án này. Hội đồng nhân dân là cơ quan quyền lực, đương nhiên là có quyền hỏi bất kỳ việc quan trọng nào của huyện. Đó là quyền mà pháp luật giao phó cho Hội đồng nhân dân.
- Tốt lắm, Lục Vi Dân, dự án xí nghiệp giấy Khải Thiên tạm thời để đó đã. Đợi sau khi xí nghiệp giấy Khải Thiên đưa ra phương án xử lý ô nhiễm khiến mọi người tin tưởng thì sẽ nghiên cứu dự án này tiếp. Cậu thấy thế nào?
Trên mặt Tào Cương hiện lên một nụ cười lạnh lùng có phần gượng gạo, quay đầu hỏi.
- Vâng, Phó chủ tịch huyện Tào, tôi thấy nếu những vấn đề mà Hội đồng nhân dân huyện chất vấn là thật, thì tôi thấy xí nghiệp giấy Khải Thiên muốn thuyết phục Hội đồng nhân dân huyện, e rằng cũng không chỉ đơn giản là đưa ra một phương án xử lý ô nhiễm. Nếu bọn họ có thể đưa ra một phương án xử lý ô nhiễm có tính thuyết phục ở Nam Đàm, tại sao lại không thể dùng phương án đó ở nhà máy giấy Lạc Môn? Nếu bọn họ có thể xử lý ô nhiễm thành công ở nhà máy giấy Lạc Môn, vậy chẳng phải là càng có sức thuyết phục sao? Tôi nghĩ đến lúc đó căn bản không cần giải thích bao nhiêu về chất vấn của Hội đồng nhân dân. Sự thật còn tốt hơn là hùng biện nhiều, đúng vậy không?
Lục Vi Dân bình tĩnh nói không chớp mắt.
Ánh mắt hắn cứng rắn nhìn thẳng vào đối phương, Tào Cương chỉ cảm thấy phổi mình sắp nổ tung vì tức.
Một Phó chánh văn phòng Ban quản lý nho nhỏ lại dám dùng những lời lẽ kiêu ngạo như thế để mỉa mai mình, như thế ngang với việc cho mình một cái tát thẳng vào mặt. Những lời nhắc nhở lúc thì ngầm ám chỉ lúc thì nói thẳng khi trước của mình đã bị hắn bỏ ngoài tai hết, không có bất kỳ tác dụng gì với hắn cả. Hắn thực sự nghĩ là Thẩm Tử Liệt có thể che chở cho hắn cả đời?
Nhất thời Tào Cương phát hiện ra mình lại không nói nổi lời nào thích đáng để ứng đối với đối phương. Uy hiếp? Đe dọa? Hay là quát mắng? Dường như đều không hề có ý nghĩa. Đối phương không phải đồ ngốc, dám nói như vậy đương nhiên là có căn cứ. Giây phút này trái lại chính Tào Cương lại có chút sợ sệt, chột dạ, hay là đằng sau người này thật sự có mối quan hệ hậu thuẫn nào đặc biệt?
Tào Cương càng nghĩ càng thấy có khả năng. Từ Hiểu Xuân dựa vào điều gì mà có thể sắp xếp cho hắn ta làm thư ký của Thẩm Tử Liệt. Thẩm Tử Liệt lại dựa vào điều gì mà dốc hết sức giúp đỡ hắn ta lên chức, chỉ dựa vào việc hắn bán được vài cân kiwi?
An Đức Kiện lại dựa vào gì mà đàn áp tiếng nói của những người khác để cho hắn thăng chức vọt thẳng lên Phó chánh văn phòng Ban quản lý? Để duy trì mối quan hệ tốt với Thẩm Tử Liệt?
Không thể nào, An Đức Kiện không phải loại người dễ khuất phục người khác. Vương Tự Vinh và An Đức Kiện đọ sức suốt mấy năm trời, ông ta cũng không chịu lấy lòng một chút nào, An Đức Kiện lại sợ một người từ nơi khác đến như Thẩm Tử Liệt ư?
Một khi bướng bỉnh, không nghe ai can ngăn, trong khoảng thời gian ngắn sẽ rất khó thoát khỏi xu hướng tâm lý bình thường này, đến Tào Cương cũng không biết mình làm sao lại nói mấy câu nhạt nhẽo xua Lục Vi Dân đi, chỉ còn lại một mình y ngồi trong văn phòng.
Mặt trời chiều đã từ từ xuống núi, sắc trời đã tối dần, nhưng Lục Vi Dân vẫn rất cao hứng mà đi men theo ven hồ.
Đầm Linh Tê không cho phép bơi lội, chủ yếu là vì nước sâu, sợ sẽ nguy hiểm, cho nên dọc theo bên đầm đều nhắc nhở không được bơi lội. Có điều Lục Vi Dân thật sự không cưỡng lại nổi sức hấp dẫn của nước đầm, vẫn thường xuyên lén đến thưởng thức vài lần.
Ven bờ đầm Linh Tê cây cối um tùm, gò đất thấp này đã đóng cửa núi để bảo vệ rừng nhiều năm, men theo bờ hồ quanh co, tạo thành rất nhiều các góc hồ u tĩnh. Ở đây có thủy sam, tùng đen, long não, lan Quảng Ngọc, ngô đồng, phong kê túc, còn có cây du và phong tam giác,