Thái độ của An Đức Kiện khiến Từ Hiểu Xuân và Trương Lập Bản đều trợn tròn mắt.
Tửu lượng của An Đức Kiện không kém, bọn họ đều biết. Nhưng trong tiệc rượu bình thường, An Đức Kiện cực kỳ ít khi vượt quá ba chén rượu trắng, chỉ cần đến ngưỡng giới hạn ba chén là ông ta không uống nữa. Dù là lãnh đạo Địa khu Lê Dương trước đây hay là các cơ quan có liên quan của tỉnh đến Nam Đàm thì ông ta cũng là lấy ba chén rượu làm giới hạn. Việc ông ta chủ động đề nghị phải uống ba chén như thế này, bọn họ và An Đức Kiện công tác với nhau vài năm nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Bọn họ đột nhiên có cái nhìn khác với thân phận của vị Tổng giám đốc Lôi này.
- Được, Bí thư An quả nhiên rất khí khái, danh bất hư truyền!
Lôi Đạt sau khi hơi ngẩn ra thì tươi cười, khá là vui vẻ nâng chén rượu lên, tỏ ý vô cùng hài lòng với thái độ hào sảng của An Đức Kiện. Lục Vi Dân cũng thay Lôi Đạt rót ba chén rượu.
- Vi Dân là cậu em tôi. Nó đã sớm nhắc đến đại danh của Bí thư An, vô cùng ngưỡng mộ ông, cũng bao gồm cả các vị lãnh đạo khác nữa. Hôm nay nhân cơ hội này tôi xin kính Bí thư An trước, sau đó sẽ mời các vị lãnh đạo khác.
Lôi Đạt sau khi mời rượu xong thì đi luôn. Còn Lục Vi Dân ở lại một lát, lại mời thêm một tuần rượu nữa rồi mới về.
- Bí thư An, ông Tổng giám đốc Lôi này xem ra cũng có chút lai lịch?
Trương Lập Bản không kìm nổi sự hiếu kỳ trong lòng liền hỏi.
- Ừ, anh ta từ Bắc Kinh đến. Hình như tự gây dựng từ khi ra khỏi tập đoàn Trung Kiến, chắc hẳn là có chút bối cảnh.
An Đức Kiện không muốn nhiều lời về vấn đề này. Tuy mấy người ngồi đây đều coi như là tâm phúc của ông ta nhưng có một số chuyện cũng không nên nói sâu.
Ông ta biết được khái quát lai lịch của Lôi Đạt. Ngay cả Hạ Lực Hành cũng rất khách khí với Lôi Đạt. Đối với việc đầu tư xây dựng nhà máy của Lôi Đạt ở Phong Châu, trong tỉnh vốn có người đã nói với Hạ Lực Hành. Hạ Lực Hành cũng là đã có lời riêng với Cẩu Trị Lương và Trương Thiên Hào, yêu cầu cung cấp sự ủng hộ và giúp đỡ lớn nhất trong phạm vi chính sách, đủ để thấy được sức mạnh của người này.
- Ồ, chẳng trách, từ Bắc Kinh đến mà.
Trương Lập Bản hiểu ra.
- Xem ra chính sách hiện nay của nước ta cũng càng ngày càng rộng mở. Xu hướng những người trong những doanh nghiệp lớn của nhà nước ra ngoài làm ăn kinh doanh càng ngày càng trở thành thời thượng.
- Muốn làm ăn kinh doanh thì cũng phải biết vùng vẫy mới được. Hiện nay trung ương dồn lực cho việc chỉnh đốn việc quan lại đầu cơ không nhỏ, muốn hoàn toàn dựa vào cái gọi là quyền lực quan hệ để kiếm tiền thì không thể thực hiện được nữa. Đương nhiên nếu như bản thân anh có bản lĩnh, dám ra kinh doanh vật lộn nơi thương trường, tạo ra sự nghiệp thì đó mới là bản lĩnh.
An Đức Kiện lắc đầu, không muốn nói nhiều.
- Vị Tổng giám đốc Lôi này nghe nói là thực sự kiếm ra hơn chục triệu để xây dựng nhà máy xi măng này, không phải chỉ là chơi tay không. Ủy ban nhân dân huyện Phong Châu nhận được số vốn đầu tư này thì vô cùng mừng rỡ, Ủy ban nhân dân, Huyện ủy Phong Châu rất coi trọng dự án này.
- Thật không thể tưởng được Lục Vi Dân lại có một người bạn như thế này.
Chu Du Minh có chút cảm thán nói một câu.
- Trước đây chưa từng nghe Lục Vi Dân nhắc tới. Người bạn này xem ra rất coi trọng Lục Vi Dân!
Điều này thì mấy người đang ngồi đó đều ý thức được. Tuy Lục Vi Dân cũng rất tôn trọng Lôi Đạt nhưng có thể thấy Lôi Đạt cũng giữ sự tín nhiệm và coi trọng không thể tả nổi đối với Lục Vi Dân. Với thân phận hiện tại của Lôi Đạt mà nói, bất luận là từ góc độ nào thì cũng có chút gì đó không phù hợp. Điều này tất cả mọi người bao gồm cả An Đức Kiện nữa cũng suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không tìm được lời giải đáp. Chỉ có điều mọi người giữ trong lòng không tiện hỏi mà thôi.
Mấy người Lục Vi Dân và Lôi Đạt dùng cơm xong thì chủ động đến chỗ An Đức Kiện, cũng vừa lúc bàn ăn của An Đức Kiện cũng vừa dùng bữa xong, liền vừa nói chuyện và cùng nhau đi ra cửa. Đang đi ra cửa liền gặp ngay một đám người túm tụm đi tới từ phía hành lang đối diện.
Gian phòng thượng khách của khách sạn Phong Châu đều ở phía sau đại sảnh, một hành lang theo đường tròn đi từ cửa chính ở đại sảnh có thể đi sang hai bê. Bên trái được đặt tên bởi tên những thành phố hiện đại bây giờ như Rome, Pari, London, Hồng Kông, còn bên phải thì dùng tên các loại hoa để đặt như hải đường, hoa hồng, phù dung, mẫu đơn.
Hai cô gái tiếp tân khách sạn đứng hai bên cửa đều cao ráo, phong thái thanh lịch, dung mạo xinh đẹp. Chiếc áo sườn xám màu hồng tím thêu hoa phía dưới khiến hai cô gái trông thướt tha mê hồn. Khi thấy khách đến là các cô mỉm cười khom lưng chào khách đi thong thả, rất có vẻ của một khách sạn ba bốn sao.
Nhìn thấy đám người đối diện đó đều thấp thoáng hơi rượu, đám thanh niên trẻ vui cười đùa giỡn đi đến. Nhất là khi nhìn thấy đoàn người An Đức Kiện và Lôi Đạt đi về phía trước, có khả năng ra khỏi cửa trước thì mấy thanh niên đi phía trước ở hai bên lập tức chen vào, cố bước trước một bước chắn ngang cửa ra, chặn An Đức Kiện và Lôi Đạt, để cho nhóm người của mình nghênh ngang đi ra ngoài trước.
An Đức Kiện và Lôi Đạt đều mỉm cười hiểu ý nhìn nhau. An Đức Kiện lắc đầu còn Lôi Đạt thì nhún vai, đều rất biết ý mà dừng bước để nhóm người kia đi trước, đương nhiên không muốn tranh giành với lũ trẻ ranh, tránh ảnh hưởng đến thân phận của mình.
Nhìn thấy họ tự động dừng lại để cho mình đi, người thanh niên đi đầu đó lại càng vô cùng không coi ai ra gì. Y mặc bộ vest phẳng phiu mở rộng, hai chiếc cúc đầu tiên của chiếc áo bên trong sơ mi bên trong để mở, một cái sợi dây màu hồng đeo một viên ngọc Tỳ Hưu, vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo và đắc ý, không chút để ý liếc An Đức Kiện và Lôi Đạt một cái. Ánh mắt y có chút u ám, lại thêm góc nhìn nữa nên cũng không nhìn rõ, dường như cũng là người không quen biết, cũng không để ý nữa. Anh ta tiện tay sờ soạng vào chỗ xẻ của tà