Lục Vi Dân cũng nghe thấy lời nói của Trương Lập Bản với An Đức Kiện, trong lòng hơi xao động.
Trong trường hợp như thế này, chỉ sợ bất kể là An Đức Kiện hay là Từ Hiểu Xuân cũng đều không tiện ra mặt.
Hiện tại, Cẩu Trị Lương cũng là thành viên của tổ lãnh đạo trù bị Địa khu Phong Châu, nghe nói rất có khả năng sẽ đảm nhiệm chức vị quan trọng tại Địa ủy Phong Châu. Chẳng qua còn chút khác biệt giữa ông ta và An Đức Kiện là ông ta tạm thời còn chưa từ chức, vẫn kiêm nhiệm chức Bí thư huyện ủy Phong Châu.
Như vậy hiện tại quan hệ giữa An Đức Kiện và Trị Lương cũng rất tinh tế. Hai người đều là Bí thư huyện ủy, sắp tới đều rất có khả năng tới đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo ở Địa khu Phong Châu mới thành lập. Trong tình hình này, nếu An Đức Kiện phải đứng ra ngăn lại, chỉ sợ rất dễ khiến cho người ngoài có một vài liên tưởng không cần thiết.
Nhưng trong tình hình này, nếu An Đức Kiện không ra mặt, làm bộ như gì không có chuyện này xảy ra thì chẳng những khiến cho Lôi Đạt có ấn tượng rất không tốt, hơn nữa một khi có người ngoài biết được, chỉ sợ cũng sẽ có ảnh hưởng rất tiêu cực.
Nghĩ đến đây, Lục Vi Dân cựa mình bước ra:
- Làm gì thế? Làm cái trò gì vậy? Các cậu muốn làm gì?
- Hả? Đồ điếc không sợ súng này ở đâu ra thế? Không nhìn thấy sao? Anh hai đang ở đây, mẹ nó, có phải mày mù mắt rồi hay sao mà dám làm ồn ở trong này?
Người thanh niên mặc bộ quần áo hoa đột nhiên quay người lại, trừng mắt với Lục Vi Dân với ánh mắt hung tợn:
- Ai da, thắt lưng còn chưa cài chặt, lộ cả thứ đồ chơi của mày ra thì phải?
Lục Vi Dân sớm đã có sự chuẩn bị về tâm lý, nhưng vẫn bị lời nói vô cùng ác hiểm của đối phương làm cho nổi cơn tam bành. Tên khốn khiếp nay sao lại thối miệng như vậy?
- Ăn phân xong chưa rửa miệng thì tranh thủ đến vòi nước dưới kia mà rửa cho sạch đi! Nếu không chỉ có thứ súc sinh được đẻ ra mà không ai dạy dỗ mới có thể nói ra những lời không phải tiếng người như vậy? Sớm muộn cũng phải nhốt vào chuồng gia súc mà dạy dỗ xem sao!
Lục Vi Dân lúc này cũng bất chấp, cơn tức giận nổi lên, cần gì biết mẹ nó là ai, có An Đức Kiện và Lôi Đạt đứng ở phía sau, dù thế nào cũng không sợ bị thiệt.
Bị Lục Vi Dân mắng lại như vậy, gã tức giận đến sôi máu, chắc cũng là lần đầu tiên gã gặp cảnh như thế này ở Phong Châu. Gã mặc quần áo hoa bổ nhào tới muốn tóm lấy ngực áo sơ mi Lục Vi Dân.
Lục Vi Dân cũng không khách khí, thời gian dài rèn luyện giúp hắn bất kể là sức lực hay là thân thủ linh hoạt, đều vượt xa kẻ miệng cọp gan thỏ này. Lục Vi Dân giơ một tay đỡ lấy cú đánh của đối phương, tay kia thì thừa cơ dùng sức đẩy.
Đối phương vốn đã uống vào một ít rượu giờ lại bị Lục Vi Dân hung hãn đẩy một cái, lập tức lảo đảo lui vài bước về sau, suýt nữa thì ngã. Nếu không phải có những người khác đỡ chỉ sợ sẽ chổng bốn vó lên trời.
- Mẹ nó, hỏng rồi!
- Ở đâu chui ra một kẻ khốn khiếp như vậy, lên đây cho ông xem!
- Anh hai, đây là cố ý đến gây chuyện, đừng đứa nào nghĩ đến chuyện đi khỏi!
Giống như vừa chọc phải tổ ong vò vẽ, cả đám người lập tức vội vàng hằm hè, xắn tay áo tính nhào lên đánh Lục Vi Dân. Thậm chí còn có hai kẻ đã chuyển mục tiêu về phía An Đức Kiện và Lôi Đạt, đang nghĩ xem nếu cả đám người này đi cùng nhau, thì đánh luôn cả hội.
Lôi Đạt sớm đã có chút không kìm chế được lửa giận. Anh ta cũng biết đám người đối diện kia không ít kẻ là con cháu cán bộ ở địa phương nhưng cảnh tượng trước mắt thật sự khiến anh ta khó có thể chịu được. An Đức Kiện và các cán bộ khác không tiện ra mặt, anh ta cũng có thể hiểu được, thậm chí ngay cả anh ta cũng thấy mình cũng không tiện ra mặt. Có lẽ Lục Vi Dân ra mặt chính là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Không ngờ bên kia lại không hề sợ hãi. Sau khi Lục Vi Dân ra mặt chẳng những lại càng hung hăng hơn, mà lại còn muốn đánh Lục Vi Dân, khiến Lôi Đạt cảm thấy điều gì có thể nhịn được chứ việc này thì không thể.
An Đức Kiện cũng thấy khó xử, Lục Vi Dân ra mặt thực sự khiến ông ta thở phào một hơi. Nếu Lục Vi Dân ra mặt có thể ngăn lại chuyện này thì không còn gì tốt hơn, cho dù là dàn xếp ổn thỏa, An Đức Kiện cũng có thể đồng ý. Nhưng không ngờ đối phương vừa lên tiếng đã nói những lời cặn bã, khiến ông ta cũng phải nổi giận, chứ đừng nói đến một người trẻ tuổi như Lục Vi Dân.
Chẳng qua là diễn biến lần này lại thành màn diễn võ, ông ta cũng không muốn thế. Nếu tin thật sự truyền ra ngoài, ông ta đưa mấy cán bộ đi đánh nhau với đám tiểu du côn kia, chẳng cần biết là vì nguyên nhân gì, cũng khiến ông ta phải trả giá về mặt chính trị.
Nhưng An Đức Kiện cũng không muốn mình sẽ co đầu rụt cổ mà chạy, ít nhất, An Đức Kiện cũng chưa từng sợ hãi mà nín nhịn như vậy bao giờ.
An Đức Kiện đang cân nhắc nên ứng phó với phiền toái trước mắt như thế nào, thì nghe thấy Lục Vi Dân gầm lên giận dữ:
- Muốn làm gì? Còn có pháp luật hay không hả?
- Mẹ nó, ai thèm nói chuyện pháp luật với mày?
- Thằng chó này chán sống rồi, dám tự tìm cái chết ở đây!
Mấy thanh niên sớm đã không kiềm chế được, xông lên động thủ.
- Cẩu Diên Sinh, mày thực sự định gây chuyện cho cha mày hả?
Lục Vi Dân lớn giọng nói gay gắt.
- Ấy, dừng tay!
Câu Diên Sinh nhất thời giật mình, cảm giác say cũng lập tức tiêu tan đi không ít, tách mọi người ra, bước lên trước, nhìn Lục Vi Dân một lượt:
- Mẹ nó, mày là ai? Dám to mồm trước mặt anh hai này?
- Mày không cần biết tao là ai, tao nghĩ nếu là Bí thư Câu ở đây, chỉ sợ sẽ cũng không cho phép ngươi được làm càn như vậy?
Thân thể Lục Vi Dân cao lớn cường tráng, giọng nói vang dội, khiến Diên Sinh lại càng ngạc nhiên. Đối phương lại lớn mật như thế, hơn nữa âm giọng cũng không giống như âm giọng người Phong Châu, ngược lại giống với người Xương Châu hơn.
Cha gã đã nhiều lần căn dặn trong thời gian này không được ra ngoài gây chuyện. Tuy rằng gã không quan tâm cũng biết thời gian này đang là thời kỳ mấu chốt của cha gã.