Lục Vi Dân không về nhà, trên thực tế hắn cũng không có nhà đúng nghĩa để về.
Ủy ban nhân dân Địa khu có căng tin, cũng giống như Nam Đàm, phần lớn là chỗ ăn cơm của của cơ quan cho các vị đàn ông độc thân và các cán bộ không có người nhà tới cùng. Ba bữa sáng, trưa, tối đều có, có cơ quan trợ cấp một phần, giá rẻ, ăn cũng tạm được, cho nên người tới ăn không ít.
Hạ Lực Hành có đôi khi ăn cơm ở căng tin của cơ quan, có đôi khi thì muốn về nhà, phải căn cứ theo tình hình làm việc của người nhà để quyết định.
Đây cũng là Cao Sơ dặn dò riêng Lục Vi Dân. Vợ Bí thư Hạ làm việc tại bệnh viện Trung tâm địa khu, nếu không phải trực ban hoặc là không có ca mổ, sẽ về nhà nấu cơm, như vậy Hạ Lực Hành sẽ về nhà ăn cơm. Mà nếu phải trực hoặc là có công việc gì khác, Hạ Lực Hành không có ai chuẩn bị cơm cho, đương nhiên cũng ăn ngay tại căng tin cơ quan.
Làm thư ký, Lục Vi Dân đương nhiên không thể tiễn Hạ Lực Hành lên xe đơn giản như vậy, trước tiên hắn phải tiễn Hạ Lực Hành về tận nhà, sau đó lại quay về căng tin cơ quan ăn cơm. Tuy rằng như thế có chút phiền toái, nhưng lại là phép tắc.
Trước khi Hạ Lực Hành thể hiện rõ ý không cần mình tiễn về tận nhà, vẫn phải tuân theo phép tắc này một cách nghiêm túc.
Khi quay về đến căng tin cơ quan thì đã không còn bao nhiêu người, thậm chí không cần xếp hàng, Lục Vi Dân liền lập tức đến cửa sổ lấy đồ ăn.
Hai món mặn, một món chay, giá tám hào, cơ quan trợ cấp tám hào, cũng chính là dựa theo tiêu chuẩn một tệ sáu hào. Với tình hình vật giá ở Phong Châu hiện nay, cũng coi như không tồi, ít nhất Lục Vi Dân cũng cảm thấy tạm được.
Nhìn lướt bốn phía, Lục Vi Dân không nhìn thấy mặt lãnh đạo nào khác của Ủy ban nhân dân Địa khu, chỉ có Tôn Chấn đang ngồi một mình ăn cơm ở một chiếc bàn tròn sát bên cửa sổ.
Lục Vi Dân lưỡng lự một chút, không biết mình có nên qua đó hay không. Nhưng lập tức trong lòng vừa xao động, bước chân thoáng lệch về một bên, đi theo hướng vào giữa căng tin.
- Phó bí thư Tôn.
- Ồ, tiểu Lục, lại đây, Bí thư Hạ về nhà rồi à? Lại đây, ngồi đi.
Tôn Chấn ngẩng đầu lên, gật đầu ra ý chào đối phương.
Lục Vi Dân lập tức cảm giác được xung quanh có ít nhất hơn mười đôi mắt đổ dồn vào mình, tuy nhiên hắn cũng không hề để ý.
Ánh mắt của hơn mười đôi mắt đó thật ra đa phần trong lòng đều hy vọng có thể có cơ hội ngồi cạnh Tôn Chấn, nhưng lại không ai làm vậy.
Không có được cái gật đầu của lãnh đạo mà liều qua đó ngồi, nếu chẳng may bị lãnh đạo cảm thấy anh là người không hiểu cấp bậc, lễ nghĩa, ấn tượng sẽ bị hủy hoại… Mặt khác, xung quanh nhiều người như vậy đang nhìn vào, ba chân bốn cẳng chạy tới lấy lòng lãnh đạo, dường như cũng có chút đê tiện.
Tôn Chấn đến Phong Châu cũng đã được một thời gian, không ít người đều biết rằng vị này Phó bí thư được phân công quản lý công tác Đảng và quần chúng này không thật dễ làm thân, tính cách cũng rất rõ ràng, dứt khoát. Điều này cũng có nghĩa là một khi để lại ấn tượng không tốt, thì sẽ không dễ gì thay đổi. Cho nên khi Tôn Chấn xuất hiện ở căng tin cơ quan, ngoại trừ những người tự thấy rằng mình đủ tư cách nói chuyện ra, người bình thường đều không dám tùy tiện đến gần.
Lục Vi Dân xuất hiện bên cạnh Tôn Chấn, khiến ánh mắt rất nhiều người lập tức đổ dồn vào hắn. Người trẻ tuổi xa lạ này là từ đâu ra? Lại dám nghênh ngang ngồi ngay cạnh Tôn Chấn như vậy?
- Vâng, Bí thư Hạ đã về nhà ăn cơm.
Lục Vi Dân đặt hộp cơm xuống.
- Phó bí thư Tôn một mình đến đây… Sợ là không quen với đồ ăn ở đây của chúng tôi đúng không?
- Có gì mà không quen? Ngon lắm, người Xương Giang chúng ta khẩu vị đều không khác nhau là mấy.
Tôn Chấn nhìn người thanh niên trước mặt một cái. An Đức Kiện sắp xếp hắn làm thư ký cho Hạ Lực Hành ông ta cũng không có ý kiến gì phản đối, mà chuyện này cũng không tới lượt ông ta nói xen vào.
An Đức Kiện có quyền này, mấu chốt ở chỗ bản thân Hạ Lực Hành cảm thấy thế nào. Tuy nhiên Tôn Chấn vẫn là rất có thiện cảm với cậu thanh niên này.
Có đôi khi quyết định ấn tượng về một người thường chỉ là một hai chuyện. Mà một khi ấn tượng tốt này hình thành, những việc khác người ta làm cũng sẽ tự nhiên lọt vào tầm mắt đối phương… theo bản năng thường sẽ hướng về chiều hướng tốt. Mà ấn tượng xấu một khi định hình thì cũng như vậy, bất kể người ta làm gì… bạn đều sẽ theo bản năng mà cân nhắc trong đó có phải tồn tại vấn đề gì hay không.
Bài viết đường sắt Kinh Cửu với tác dụng cho công tác xóa đói giảm nghèo mà An Đức Kiện đưa đã tạo cho Tôn Chấn ấn tượng rất sâu sắc. Mà bản thảo đầu tiên, thậm chí ý tưởng đều là của người thanh niên này. Còn trong chuyến đi Nam Đàm, điểm sáng duy nhất cũng là người thanh niên này mang đến, vừa có tầm nhìn rộng lớn và lối suy nghĩ không bị bó buộc, lại rất có tác phong và cách thực hiện rất thực tế. An Đức Kiện đưa một nhân vật như vậy đến bên cạnh Hạ Lực Hành, quả thực là rất khéo léo – đến Tôn Chấn cũng đánh giá rất cao chiêu này của An Đức Kiện. Có thể lên làm Trưởng ban thư ký Địa ủy, trong phương diện dùng người quả thực là một cao thủ.
- Phó bí thư Tôn hình như không là người Xương Giang thì phải? Giọng nói của ngài có chút âm giọng của người An Huy.
Lục Vi Dân đi rất tự nhiên đến ô cửa mua thức ăn ở căng tin, múc hai bát canh rau đến, đặt một bát cạnh hộp cơm của Tôn Chấn. Lục Vi Dân lúc này mới ngồi vào chỗ của mình.
Tôn Chấn ăn cơm rất thong thả, thích ăn chậm nhai kỹ, hoàn toàn khác với cách ăn của Lục Vi Dân, hơn nữa sau khi ăn cơm xong còn thích uống canh. Lục Vi Dân gần như là làm theo tất cả như trong kiếp trước một cách vô thức.
- Hả?
Tôn Chấn cảm thấy kinh ngạc. Ông ta nguyên quán là Phúc Kiến, cha là người Tuyền Châu, mẹ lại là người An Huy, mãi cho đến khi tốt nghiệp cấp hai mới theo cha mẹ chuyển đến Xương Châu, xem như lớp sinh viên đầu tiên sau cách mạng văn hóa. Sau khi ông ta tốt nghiệp đại học được phân tới Xương Giang, cho rằng khẩu âm An Huy của mình đã gần như biến mất trong thời gian hơn mười năm từ khi học đại học đến lúc đi làm, lại không ngờ rằng người thanh niên trước mặt này lại tinh tế như thế, lại có thể nhận ra khẩu âm An Huy của mình.
Ở Phong Châu gần như không có ai biết ông ta là người An Huy, đến ngay cả trong hồ sơ cũng ghi quê quán