Lục Vi Dân biết ý, sau khi nộp ba phần bài viết cho ba vị lãnh đạo thì không hỏi gì nữa. Hắn đã làm việc bản thân nên làm, có thể làm, còn về phần nói có thể lọt được vào mắt lãnh đạo hay không, ý định của lãnh đạo muốn xử lý ra sao thì không phải việc hắn có khả năng xen vào.
Bản thân chỉ là hoàn thiện hơn nữa những quan điểm của ba người, cô đọng, nâng cao quan điểm lên một chút, cũng chỉ như thế mà thôi. Các lãnh đạo có chút không ngờ đối với việc quan điểm của họ lại có thể được hắn hoàn thiện một cách phong phú như thế, nhưng sâu thẳm trong lòng chỉ sợ là cũng có phần mong đợi, hiện giờ có thể đưa phát biểu hay không, phát biểu như thế nào, phát biểu trong hoàn cảnh gì, điều này phải xem các lãnh đạo đích thân lựa chọn.
Tuy nhiên, Lục Vi Dân cũng rất khéo léo nhắc tới quan điểm của chính mình. Kế hoạch của một năm lo liệu từ mùa xuân, cần tỏ rõ thái độ, lập tức cần phải đạt được vào khoảng trước hoặc sau Tết âm lịch.
Biết là tâm tư của lãnh đạo không dễ nắm bắt, nhưng Lục Vi Dân biết với sự linh hoạt về thông tin của Tôn Chấn, thì bài viết của hắn rất hợp với ý của ông ta, có thể xác định ông ta sẽ tiếp nhận ý kiến của hắn. Còn nói về phần Hạ Lực Hành và An Đức Kiện, quả thực rất khó nói. Hạ Lực Hành đúng là ở vào vị trí khác, mà tác phong điềm tĩnh của An Đức Kiện khiến việc ông ta có dám đột phá, thậm chí là mạo hiểm hay không, Lục Vi Dân cũng không hề dám chắc.
Trên đường từ Phong Châu quay về Xương Châu, Hạ Lực Hành nửa câu cũng không hề đề cập đến chuyện bài viết. Nhưng Lục Vi Dân cảm nhận được, trong lòng Hạ Lực Hành vẫn bị mấy bài viết đó làm cho rối bời. Đây là một loại trực giác, chỉ có người ở bên cạnh ông ta mới có thể cảm nhận thấy.
Có lẽ Hạ Lực Hành đến bây giờ vẫn chưa đưa ra quyết định rõ ràng, nhưng Lục Vi Dân tin là Hạ Lực Hành hẳn là có thể đưa ra được quyết định.
Khi vợ chồng Hạ Lực Hành về Xương Châu đón Tết, Lục Vi Dân cũng nhân tiện đi nhờ xe. Dọc đường đi, Lục Vi Dân cũng không biết làm sao vợ Hạ Lực Hành lại có hứng thú với cuộc sống cá nhân của hắn như thế, nào là học ở đâu, hoàn cảnh gia đình thế nào, hiện giờ có bạn gái hay chưa, bạn gái là người ở đâu. Mấy câu hỏi này cứ hết câu này đến câu khác đến nỗi khiến Mã Chí Dũng cũng phải liếc sang nhìn.
Lục Vi Dân thấy rất khó hiểu... Bí thư Hạ chỉ có hai cậu con trai đều đang học đại học, cho nên hai vợ chồng Bí thư Hạ cũng rất thoải mái, đào sâu tìm hiểu tình hình của hắn như vậy... dù thế nào cũng cảm thấy có chút khác lạ. Nhưng người nhà lãnh đạo đã quan tâm thì mình vẫn phải cảm tạ thịnh tình.
Chiếc Audi để Lục Vi Dân xuống ở ngã tư khu A2 nhà máy 195, tiễn Lục Vi Dân trước, sau đó lại tiễn Hạ Lực Hành, điều này làm Lục Vi Dân rất cảm động. Tuy nói khu A2 nhà máy 195 phải đi đường vòng không xa, nhưng như vậy cũng là một thái độ... đủ để chứng minh trọng lượng của hắn trong mắt Hạ Lực Hành, tin rằng điểm này Mã Chí Dũng cũng có thể nhìn ra.
Mã Chí Dũng cũng nhờ cơ hội này có thể trở về Côn Hồ, Hạ Lực Hành cũng cho Lục Vi Dân và Mã Chí Dũng nghỉ nửa ngày, tới trưa ngày mai quay mới về Phong Châu, có thể tranh thủ cơ hội này mà nghỉ ngơi nửa ngày.
- Đây chính là con đường cậu muốn đưa tôi đến xem?
Lục Vi Dân nhìn dòng người nhộn nhịp, nheo mắt quan sát xung quanh. Nơi này chính là Ngự Mã Trang – nơi sầm uất nhất của khu trung tâm thành phố Xương Châu. Mấy con phố dọc ngang đầy những biển hiệu sản phẩm tạo thành khu trung tâm buôn bán của thành phố Xương Châu.
- Cậu định làm gì?
Tiêu Kính Phong xoa tay, hơi thở dường như ũng gấp gáp hơn không ít, sắc mặt có chút ửng đỏ tiết lộ suy nghĩ lúc đó của anh ta:
- Đại Dân… cậu cũng biết là tôi luôn suy nghĩ về ngành buôn bán máy điện thoại lâu như vậy, tôi cảm thấy nghề này có thể kinh doanh được. Bên kia phố Thanh Vân mới mở một cửa hàng mặt phố rất thuận tiện, cửa hàng không coi là to, nhưng gần ngay Ngự Mã Trang bên này. Tôi thấy đây là cơ hội rất tốt, nếu quả thực đoạn ngăn cách này được phá bỏ, thì kinh doanh của bên kia nhất định có thể phát triển, chắc đoạn ngăn cách này qua năm sau là có thể loại bỏ được... Tôi đã tìm người tới hỏi người bên quản lý thành phố.
- Cậu muốn kinh doanh thiết bị thông tin liên lạc? Vậy còn nguồn hàng?
Lục Vi Dân hơi nhướn mày, hắn vẫn không ngờ Tiêu Kính Phong lại chọn ngành này. Với tình hình trước mắt mà nói, về cơ bản ngành kinh doanh thiết bị thông tin liên lạc là bị ngành bưu điện độc quyền, hoặc là phải có muôn vàn mối quan hệ với người trong ngành quan hệ mới có thể dám tham gia vào. Tiêu Kính Phong tuy phán đoán rất chuẩn xác, ngành này về sau nhất định sẽ bắt đầu vùng lên mạnh mẽ... nhưng mấu chốt là ở chỗ bắt đầu như thế nào.
Trên mặt Tiêu Kính Phong hiện lên nụ cười đắc ý:
- Đại Dân, chuyện này cậu biết là được rồi. Tôi đã tìm được một mối quan hệ trong ngành bưu điện, cùng hợp tác. Anh ta lo cung cấp nguồn hàng, còn tôi thì phụ trách phần kinh doanh.
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Lục Vi Dân đương nhiên không thể tin là đơn giản như vậy. Nếu đơn giản như vậy, thì căn bản là không tới lượt Tiêu Kính Phong làm ngành này.
- Đương nhiên là không hề đơn giản, nhưng Bưu cục đang dần buông lỏng phương diện này. Tôi đoán chẳng bao lâu nữa là phải mở cửa thôi. Tôi một mặt là định mượn con đường này, mặt khác thì dự định nhập hàng từ bên kia, chỉ mượn danh nghĩa này thôi.
Lục Vi Dân biết Tiêu Kính Phong đã lợi dụng thành công quan hệ của Hoàng Thiệu Thành ở Lĩnh Nam để phát triển thành mạng lưới quan hệ của chính mình, anh ta về mặt này thì đúng là nhân tài trời sinh. Hoàng Thiệu Thành chẳng qua chỉ là dẫn đường cho anh ta, anh ta liền có thể tạo cho mình một mảnh trời riêng ở đó.
- Kính Phong, tôi chỉ có thể nói ngành này trong một khoảng thời gian sẽ phát triển mạnh mẽ, nhưng ngưỡng cửa cho thiết bị thông tin liên lạc sẽ càng ngày càng thấp, cạnh tranh trong ngành