Diêu Bình cảm thấy cơn giận dữ trong ngực trong giây phút ánh mắt thản nhiên của đối phương liếc qua chợt như muốn bùng nổ.
Y chắc chắn là đối phương nhận ra mình, giống như chính mình cũng nhận ra đối phương. Tên khốn nạn đó!
Thằng khốn nạn này quả thật là cơn ác mộng của nhà họ Diêu, tống đi không được, toàn ở những lúc không để ý mà xuất hiện trong tầm mắt, nhắc nhở về sự tồn tại của hắn.
Cái tên Tiêu Kính Phong đó cũng không biết vì sao lại ngoan ngoãn nghe theo Lục Vi Dân đến như thế, giống như chó săn giúp ông chủ canh giữ tài sản, mình chẳng những đến Chân Ny cũng không lại gần được, ngay cả đi Mạc Đạm cũng bị đối phương cảnh cáo một phen. Đêm hôm đó không rõ bị kẻ nào hành hung nhưng phần lớn không tránh khỏi có liên quan đến Tiêu Kính Phong.
Chỉ tiếc là Tiêu Kính Phong bây giờ đã không còn làm ở phân xưởng của cha hắn, nghe nói đi buôn bán kiếm tiền. Không ngờ cũng có thể mua được một chiếc xe để đem khoa khoang trước mặt mình. Mẹ nó. Không phải chỉ là một chiếc xe Gia Lăng 125 sao? Chiếc xe của mình là Honda CG125 nhập khẩu nguyên chiếc từ Nhật Bản về cơ mà! Là cái thá gì chứ?
Tiêu Kính Phong thì không là gì, nhưng Lục Vi Dân thì sao?
Hắn giống như một con rắn độc cuộn quanh trong lòng mình, Diêu Bình nghĩ đến thân hình quyến rũ mê hồn của Chân Ny đang quấn quýt lấy Lục Vi Dân, y có một nỗi kích động từ trong lòng không thể khống chế. Cô gái đang ngồi phía sau này tuy rằng cũng được coi là người đẹp của nhà mày, nhưng không biết vì sao, Diêu Bình dù thế nào cũng không thể quên được hình ảnh quyến rũ yêu kiều của Chân Ny với má lúm đồng tiền và dáng người duyên dáng, cho dù mình chưa từng có được.
Thấy con mình nổi giận đùng đùng xông vào nhà, Diêu Chí Bân sa sầm mặt mày.
Trong thời gian này nhà họ Diêu cũng không thể sống yên ổn. Chuyện mình cạnh tranh vào chiếc ghế Phó giám đốc nhà máy sau khi Diêu Chí Thiện chính thức bị bắt liền tan như bong bóng xà phòng, kẻ trước kia không có chút cơ hội thắng nào là Hoắc Liên Như lại thản nhiên tiếp nhận chức Phó giám đốc nhà máy của Chân Kính Tài vừa mới từ chức. Trai cò đánh nhau, không ngờ Hoắc Liên Như lại là ngư ông đắc lợi trong chuyện này.
Chuyện của Chí Thiện lan truyền đi xôn xao khắp nơi. Bên ngoài đều nói việc Diêu Chí Thiện làm có mối quan hệ mờ ám với phân xưởng của mình, điều này cũng làm cho Diêu Chí Bân sợ hết hồn. Nếu nói là vài năm trước thì đúng là cũng có dây dưa dính líu, nhưng những năm gần đây Diêu Chí Bân đã sớm ý thức được điều này. Chí Thiện cũng coi như hiểu được điều này, không gây phiền toái cho mình nữa, nhưng cũng khó tránh khỏi có những ảnh hưởng.
- Cha. Con nhìn thấy Lục Vi Dân và Tiêu Kính Phong đi cùng nhau.
Diêu Bình cũng không quan tâm đến cô gái vừa trúng bẫy tình mình còn đang đứng ngay ở cửa, lớn tiếng nói.
- Lục Vi Dân đã về?
Diêu Chí Bân nhíu mày, hạ giọng nói một cách hung tợn:
- Mày cả ngày cứ dán mắt vào thằng Lục Vi Dân đó để làm gì? Con bé nhà Chân Kính Tài khiến mày điên đảo rồi sao? Xa nó là mày không sống nổi à? Không phải mày và Tiểu Tống đang qua lại với nhau sao?
Diêu Bình hít một hơi thật sâu, liếc mắt ra cửa nhìn cô gái đang nói chuyện với mẹ y, không cam tâm nói:
- Cha, không phải cha nói chú Hai gặp chuyện không hay chắc chắn là có người nhằm vào nhà họ Diêu chúng ta sao? Mọi người chẳng phải nghi ngờ là Tiêu Kính Phong có liên quan sao? Tiêu Kính Phong có thể nghĩ ra mưu kế hiểm ác như vậy, lại không sớm không muộn, đúng lúc này lại ra tay? Y có thật sự thông minh đến vậy không? Có thể là có liên quan đến thằng Lục Vi Dân đó hay không?
Không thể không nói rằng trực giác đôi khi là sự phán đoán chuẩn xác nhất. Mối thù hận trong tiềm thức với Lục Vi Dân và sự cảnh giác khiến Diêu Bình có thể ngay khi nhìn thấy Lục Vi Dân và Tiêu Kính Phong đang đi cùng nhau liền đột nhiên có phán đoán như vậy.
- Ồ?
Diêu Chí Bân nhíu mày nhìn đứa con lớn Diêu Phóng với vẻ mặt đang chút suy tư.
- Diêu Phóng, con thấy thế nào?
- Diêu Bình nói cũng có khả năng. Tiêu Kính Phong là kẻ thô lỗ, làm việc cũng không thể nghĩ sâu xa đến như vậy. Cho dù cha sa thải y, y có mối hận thấu xương với nhà chúng ta, nhưng nghĩ đến việc lợi dụng chuyện của chú Hai để đối phó với nhà họ Diêu chúng ta, nhất là không sớm không muộn mà chọn đúng lúc nhạy cảm này để ra tay, con cảm thấy y thực sự không thể nghĩ ra kế đó. Nhưng Lục Vi Dân …
Diêu Phóng ngồi xuống ghế sô pha ngẩng đầu mím môi suy tư:
- Nếu thật sự đúng như vậy, thì mọi việc là do Lục Vi Dân sắp xếp, bày mưu tính kế. Tên Lục Vi Dân này thật quá nguy hiểm. Nhà họ Diêu chúng ta xem ra đã động đến một kẻ khó đối phó.
- Nhưng Lục Vi Dân chẳng phải làm việc ở Lê Dương sao? Cách Xương Châu cũng vài trăm dặm, Diêu Phóng, con nghĩ có khả năng như vậy sao?
Diêu Chí Bân không cho là đúng, cảm thấy chuyện này không thật thực tế.
- Cha, đừng trông mặt mà bắt hình dong, đâu có ai đo được nước biển, hừ. Nhà họ Lục đó cũng không vừa đâu. Tên Lục Ủng Quân đó đang làm Phó chủ nhiệm phân xưởng tại nhà máy cơ khí Hồng Kỳ, tiền đồ còn rộng mở, liền dám từ chức. Tên Lục Vi Dân này con thấy cũng không đơn giản. Đặc biệt là con nghe nói Quách Chinh còn định điều hắn trở về nhà máy nữa.
Diêu Phóng bình tĩnh và thận trọng hơn cha mình nhiều.
- Tuy rằng nói chú Hai là gây tội thì tự phải chịu, nhưng nhà họ Diêu chúng ta bị người ta cài bẫy thế vẫn là lần đầu tiên, nếu như thực sự là Lục Vi Dân làm, chuyện này không thể để yên!
Thực ra nỗi căm hận trong lòng Diêu Phóng thậm chí còn sâu hơn cả cha mình. Cha mất đi một cơ hội, mà y cũng mất đi cơ hội. Chuyện điều về Ủy ban công tác Đoàn thành phố Xương Châu đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm về cơ bản đã chắc đến 90%, ngay lập tức liền bị gác lại hoàn toàn. Những người cạnh tranh chỉ dựa vào riêng điều này đã đủ để khiến mình hoàn toàn mất đi cơ hội. Đó lại là cán bộ cấp Trưởng phòng, nghĩ đến đây Diêu Phóng không kìm nổi muốn hét lên thật to để giải tỏa nỗi căm giận trong lòng.
Nhưng y lại biết bây giờ không phải lúc suy nghĩ những việc