Văn phòng Địa ủy cũng là nơi tập trung của các anh tài. Mấy vị Trưởng phòng không phải người kỳ cựu từ Lê Dương tới thì cũng là các cán bộ cấp Phó ban từ các huyện lên, đều có chút lai lịch, năng lực cũng rất tốt, nếu muốn tranh giành địa vị của họ cũng khó như cướp thịt từ miệng hổ vậy.
Lục Vi Dân không phải chưa từng nghĩ tới điều này. Nhưng những chuyện như thế này nghĩ thì có thể nhưng nếu thực sự phải thực hiện một cách cụ thể thì thực không đơn giản chút nào.
Xem ra vị trí trống duy nhất có lẽ chiếc ghế Trưởng phòng Thư ký của Phan Tiểu Phương.
Dù sao làm Phó ban thư ký kiêm Phó chánh văn phòng Địa ủy, còn muốn giữ chức Trưởng phòng Thư ký này, nói thế nào cũng là khó có thể. Lúc ấy cũng là biên chế Địa ủy và nhân viên đều chưa hoàn thiện thì mới có thể tạm thời kiêm nhiệm. Việc này nhoáng một cái cũng đã mấy tháng, qua năm tới phải bỏ chức Trưởng phòng Thư ký cũng là hợp lý. Chẳng qua là Lục Vi Dân không cho rằng vị trí Trưởng phòng này có thể đến lượt mình ngồi vào.
Nếu nói Văn phòng Địa ủy là trung khu thần kinh của Địa ủy, thì phòng Thư ký chính là dây nơron thứ nhất của trung khu thần kinh. Tất cả bản thảo của văn kiện quan trọng của Địa ủy và các bài phát biểu quan trọng của lãnh đạo chủ chốt đều phải từ văn phòng Thư ký mà ra. Sắp xếp thời gian làm việc của lãnh đạo cùng do phòng Thư ký quản lý. Ngoài thư ký của vài vị Bí thư và Phó bí thư ra thì phòng Thư ký còn có hai vị soạn thảo các bản thảo đã lâu năm, chuyên sửa chữa bản thảo của các thư ký trở nên trơn chu mới sau đó giao cho Phó chánh văn phòng xem. Đôi khi họ cũng phải đảm nhiệm công việc soạn bản thảo chuyên đề, có chút chồng chéo với một vài công việc của phòng Nghiên cứu Chính sách.
Vị trí này bất kể lúc nào cũng tác động đến tâm tư rất nhiều người. Có thể nói là ngồi lên được vị trí này, khoảng cách tới cán bộ cấp Phó phòng không còn gì xa xôi, chỉ cần không phạm sai lầm, năm năm thậm chí là hai ba năm lý lịch kinh nghiệm cũng là cũng ở hàng đầu. Nếu không được thì cũng được điều chỉnh tới bộ ngành khác sắp xếp một chức vụ Phó phòng. Nếu làm tốt, được đề bạt thành Phó chánh văn phòng Địa ủy cũng rất bình thường.
Lúc trước, Cao Sơ cũng chính là trước tiên được bổ nhiệm vào làm Trưởng phòng Thư ký Văn phòng Địa ủy Lê Dương, sau đó mới từng bước in dấu chân, sau hai năm đã leo đến vị trí Phó chánh văn phòng Địa ủy. Tiếp sau mới đảm nhiệm chức Phó ban thư ký kiêm Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách, có thể thấy tính quan trọng và nhạy cảm của vị trí này.
Chức trách và nhiệm vụ của phòng Thư ký các nơi hoàn toàn giống nhau, nhưng chức trách, nhiệm vụ của phòng Thư ký thuộc Văn phòng Địa ủy Phong Châu về cơ bản là làm theo khuôn mẫu của Văn phòng Địa ủy Lê Dương. Phòng Tổng hợp ở một số nơi có vẻ quan trọng hơn, nhưng ở Văn phòng Địa ủy Phong Châu cũng chỉ đảm nhận việc trù bị cho các hội nghị quan trọng và một vài việc điều tra nghiên cứu cho công tác có tính tổng hợp, cùng với việc biên soạn tờ báo nội bộ “Tình hình Phong Châu”. Có thể nói công việc hằng ngày của Văn phòng Địa ủy chủ yếu vẫn là do phòng Thư ký gánh vác, phòng Tổng hợp phần nhiều là đóng vai trò bổ sung.
Lục Vi Dân vốn không nghĩ nhiều như vậy, nhưng lời của Lục Chí Hoa đã nhắc nhở hắn.
Cấp bậc rất quan trọng, nhất là khi kinh nghiệm và số năm công tác của bản thân lại có vẻ quá ít ỏi, thì vấn đề cấp bậc sẽ càng quan trọng hơn.
Đặc biệt là sau này, thời gian đảm nhiệm một cấp bậc nào đó thường là cánh cửa khó vượt qua, càng về sau càng như vậy.
Cho nên Lục Vi Dân không thể không suy nghĩ vấn đề này một cách nghiêm túc.
Quách Hoài Chương đang đứng trước cửa sổ, hình như đang nhìn ra xa.
Trong phòng khách, người đến người đi rất náo nhiệt, chỉ có anh ta là có chút không vui, không hòa đồng với mọi người.
Hôm nay là cha của Cẩu Hà mời khách. Theo thông lệ của Xương Giang, sau ngày mồng 3 đến ngày 15 tháng Giêng là mời rượu đầu xuân, người được mời hoặc là người thân, hoặc là bạn tốt, càng tổ chức tại nhà thì không khí càng có vẻ trọng thể, thân mật hơn.
- Hoài Chương, sao thế, em thấy anh trong lòng dường như có chút không vui?
Chiếc áo lông màu đỏ rực khiến thân hình yểu điệu của thiếu nữ cũng trở nên hấp dẫn, vui rạo rực nhìn bạn trai:
- Hôm nay, đồng nghiệp trước kia của cha em đều tới, anh thể hiện tốt một chút, đừng để bọn họ coi thường.
- Vậy sao?
Quách Hoài Chương lấy lại tinh thần, dường như muốn thở dài, nhưng lập tức lại nhắc nhở bản thân. Đây là nhà họ Cẩu, cần để ý một chút. Lòng dạ Cẩu Hà tuy khá đơn thuần, nhưng những người khác trong nhà cô ấy đều không đơn giản như thế.
- Đây là chuyện tốt đấy, mấy người cấp dưới của cha em đều tới, nhất định là một số lãnh đạo.
- Còn không phải như vậy sao? Chú Tiền, chú Hà, còn có chú Nhiếp đều tới, chú Khổng và chú Vưu cũng sắp tới rồi.
Cô gái có chút đắc ý nhướng lông mày:
- Bọn họ năm nào cũng phải đến nhà chúng ta, hơn nữa còn phải...
Quách Hoài Chương nhíu mày không để ai biết:
- Tiểu Hà, đừng quản chuyện của mọi người, chỉ nhìn và nghe là được rồi.
Cô gái có vẻ hiểu ra, gật đầu:
- Hoài Chương, qua đây ngồi một lát đi, nếu không người ta lại cảm thấy anh quá ngạo mạn, không thân thiện với mọi người, cha em sẽ không vui.
Quách Hoài Chương trong lòng cười khổ. Bí thư Vương chưa tới, xem ra Bí thư Vương không coi như người trong phe nhà họ Cẩu. Nói đi cũng phải nói lại, với sự khôn khéo của Bí thư Vương, chỉ sợ cũng không dễ dàng hòa mình vào với những mối quan hệ không rõ ràng kiểu này. Nhưng mình thì không có cách nào khác. Ai bảo mình có bạn gái là Cẩu Hà chứ? Trong lời nói của Bí thư Vương cũng có chút nhắc nhở mình, đó thật sự là muốn tốt cho mình, Quách Hoài Chương hiểu rất rõ.
- Ừ, anh biết rồi, chờ một chút anh sẽ qua liền. Em đi phụ giúp mẹ và chị dâu chuẩn bị trước đi.
Quách Hoài Chương hơi gật đầu. Cẩu Hà là một cô gái khá đơn thuần, mặc dù có chút kiêu kỳ, nhưng về