Tết âm lịch năm 1992 xẹt qua như một trận gió, dường như cũng không mang đến điều gì. Lục Vi Dân biết rõ cơn gió ẩn giấu ở sau sự bình yên sẽ dùng cách gì để quét ngang Thần Châu.
Bất kể dùng ngôn ngữ khoa trương kiểu gì cũng không đủ để hình dung ra những biển đổi lớn lao mà cơn gió tuần tra phía nam mang tới cho Trung Quốc. Vô số người chèo lái đã chìm nổi trong con sóng lớn kéo dài suốt hai mươi năm này, hình thức và quỹ tích phát triển của Trung Quốc như cầu vồng giữa ban ngày vô cùng chói mắt bày ra cho thế giới một cách phát triển mới, cũng khiến vô số người tới nghiên cứu và thăm dò.
Mới đầu năm, Địa ủy Phong Châu liền tổ chức hội nghị sắp xếp nghiên cứu công tác liên tục trong hai ngày, yêu cầu các huyện dựa theo yêu cầu năm trước, đưa ra sắp xếp công tác của các huyện, thành phố và các ban ngành trong năm nay. Trong văn kiện hội nghị mà Văn phòng Địa ủy đưa xuống yêu cầu các huyện và các ban ngành phải lời ít mà ý nhiều, hàm súc tinh hoa, chỉ cần nói rõ hai vấn đề, chuẩn bị làm cái gì, hiện thực hóa như thế nào.
Ba ngày trước khi hội nghị được diễn ra, cũng chính là một tuần đầu tiên của năm mới chính thức đi vào làm việc, Văn phòng Địa ủy đưa xuống một thông báo bổ nhiệm và miễn nhiệm mà không làm người khác chú ý. Miễn đi chức Trưởng phòng Thư ký của Văn phòng Địa ủy mà Phan Tiểu Phương đang kiêm nhiệm, đồng thời bổ nhiệm Trưởng phòng Tổng hợp Văn phòng Địa ủy Triệu Vĩnh Lai tới đảm nhiệm chức Trưởng phòng Thư ký Văn phòng Địa ủy, bổ nhiệm Lục Vi Dân làm Trưởng phòng Tổng hợp của Văn phòng Địa ủy.
Tuy rằng chỉ lặng yên gửi xuống một giấy bổ nhiệm, nhưng lại gây một cơn chấn động gần bằng một trận động đất cấp tám trong Địa ủy.
Ai cũng biết rằng Lục Vi Dân rất được Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành và Trưởng ban thư ký An Đức Kiện tín nhiệm, nhưng dù sao hắn mới từ huyện đến chưa tới ba tháng, lại đột ngột như vậy được đề bạt làm Trưởng phòng Tổng hợp, khiến rất nhiều người ở Văn phòng Địa ủy khó có thể chấp nhận được.
Triệu Vĩnh Lai kế tiếp Phan Tiểu Phương đảm nhiệm Trưởng phòng Thư ký cũng là điều dễ hiểu. Anh ta là người làm lâu năm ở Lê Dương tới đây, trước kia đảm nhiệm chức Phó phòng Thư ký tại Văn phòng Địa ủy Lê Dương, bàn về khả năng viết lách, lý lịch kinh nghiệm, tài cán cũng đều không kém, điều chỉnh ngang hàng sang đảm nhiệm chức Trưởng phòng Thư ký cũng là chuyện rất bình thường. Triệu Vĩnh Lai đang thu xếp đồ đạc, chợt nghe từ cửa vang lên một tiếng lớn, ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng nhìn qua mặt người trợ lý đang sa sầm, mỉm cười.
- Thế nào... còn chưa trở lại bình thường được sao?
Triệu Vĩnh Lai đặt mấy cuốn sổ trong tay xuống, đây là bản ghi chép công tác của anh ta, cũng là tư liệu quý giá nhất. Anh ta dựa vào ghế mây với vẻ rất ôn hòa… nhìn trợ lý của mình, khẽ cười nói.
- Cũng không phải, Trưởng phòng Triệu, tôi cũng không phải là loại người quá thèm khát chức vị mà mê muội, nhưng một người tuổi còn trẻ như vậy lại đột nhiên đến làm cấp trên, cảm giác này thực vẫn là lần đầu cảm nhận. Tôi cũng không biết nên triển khai công việc như thế nào.
Người đàn ông đẩy chiếc gọng kính… bộ âu phục anh ta mặc có hơi cũ, mặc dù nó đã được là trông rất chỉnh tề, nhưng vừa thấy cũng biết không không còn mới. Y có chút giận dỗi nói:
- Những năm nay, khi làm những công việc thực sự đều có thể nhìn thấy anh, đến khi nói đến đãi ngộ tăng cấp liền quăng anh sang một bên.
- Kiến Xuân, ăn nói kiểu gì thế?
Triệu Vĩnh Lai nghiêm mặt, lập tức cũng nghĩ chính xác là như thế. Lục Vi Dân dù có bản lĩnh lớn hơn nữa, nhưng dù sao cũng có rất ít kinh nghiệm… coi như là làm thư ký của Bí thư Hạ, nhưng làm thư ký cho nhân vật số một có phải nhất định làm Trưởng phòng hay không, làm Trưởng phòng có nhất định phải làm Trưởng phòng Tổng hợp hay không… Triệu Vĩnh Lai thực sự có chút ý kiến bất đồng, nhưng việc này cũng không vì ý của anh ta mà thay đổi. Muốn Trương Kiến Xuân làm chức Trưởng phòng này, anh ta cũng nói không ít lời tốt trước mặt Phan Tiểu Phương, thậm chí trước mặt An Đức Kiện. Nhưng kết quả thì sao? Vẫn là như thế. Việc này cũng thực sự có chút đả kích đối với tinh thần làm việc tích cực của Kiến Xuân.
- Trưởng phòng Triệu, tôi nói không đúng sao? Với kinh nghiệm, lý lịch bản lĩnh của anh, việc điều anh tới làm Trưởng phòng Thư ký là hoàn toàn chính đáng. Phó chánh văn phòng Phan khi đó kiêm chức Trưởng Phòng thư ký cũng là tập hợp quyền lực. Nhưng Lục Vi Dân đã làm được chuyện gì ghê gớm… chỉ dựa vào việc hắn phục vụ Bí thư Hạ tốt? Người ở bên cạnh lãnh đạo liền có thể chiếm lợi lớn như vậy?
Người đàn ông mặc âu phục tức giận bất bình, đầy hậm hực tìm không thấy chỗ để giải toả, chỉ có thể nói trước mặt lãnh đạo cũ.
- Đủ rồi! Kiến Xuân, suy nghĩ và cảm xúc này của cậu là không được!
Mặt Triệu Vĩnh Lai nghiêm lại, lạnh lùng nói:
- Mới có chút chuyện như vậy, mà cậu cũng thiếu kiên nhẫn sao? Cậu cũng là người đã lăn lộn ở Địa ủy nhiều năm, sao lại không hiểu quy củ như vậy?
Thấy cấp trên thật sự có chút nổi giận… Lúc này, người đàn ông mặc âu phục mới thở hổn hển, hít một hơi, oán hận ngồi ở ghế mây bên cạnh không lên tiếng nữa.
- Thế nào, cảm thấy chức Trưởng phòng Tổng hợp nên là do Trương Kiến Xuân cậu làm, người khác đều kém hơn so với cậu sao? Vị trí này không phải cậu thì không thể của ai khác? Tôi nói cho cậu biết, thiếu đi ai thì quả đất này cũng vẫn dịch chuyển. Văn phòng Địa ủy cũng tốt, phòng Tổng hợp cũng vậy, đều giống nhau!
Triệu Vĩnh Lai biết mình cần cảnh cáo và nhắc nhở người trợ lý trước kia có quan hệ khá tốt này, nếu không loại cảm xúc dùng trong công việc sẽ gây hại cho anh ta.
- Chỉ cậu là có bản lĩnh, người khác đều là khoác lác, nịnh hót mà đi lên. Ai ngồi ở vị trí này cũng ngồi không xong, không có cậu thì Phòng tổng hợp này không hoạt động nổi?
Lời nói của Triệu Vĩnh Lai không chút khách khí:
- Buồn cười! Cậu tin hay không, không nói Lục Vi Dân, nếu cậu không làm Phó phòng, còn nhiều người dòm ngó vị trí này, muốn tranh nhau chui lên! Đừng tưởng rằng chỉ có cậu mới có thể làm được công tác này. Cậu nghĩ vậy gọi là tự cao tự đại!
Bị cấp trên cũ mắng một trận xối xả, mặt Trương Kiến Xuân lúc hồng lúc trắng, nhưng cũng không dám phản bác.
- Cậu cảm thấy Lục Vi Dân không thể ngồi được vị trí này? Tôi nói cho cậu biết, cậu hiểu về Lục Vi Dân được bao nhiêu?
Thấy Trương Kiến Xuân tuy buồn bực, nhưng lại ngồi ngoan ngoãn ở trước mặt mình không dám già mồm, giọng điệu Triệu Vĩnh Lai thoáng chuyển sang hoà hoãn:
- Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Tôi không phải nói Lục Vi Dân chính là kẻ thù của cậu, nhưng trong nội tâm cậu lại coi hắn như đối thủ. Vậy ngay cả đối thủ của mình, cậu còn không biết. Cậu định làm thế nào để đánh thắng trận này? Hơn nữa tôi