Nhìn thấy chồng sáng sớm đã dậy lấy đôi giày đá bóng nhiều năm chưa đi ra để phủi bụi, hơn nữa còn thay một chiếc áo thể thao đã lâu chưa mặc, người vợ đang chuẩn bị giặt quần áo thấy vô cùng kinh ngạc.
- Kiến Xuân, anh làm gì thế?
- Làm gì đâu, anh đi ra ngoài một lát.
Trương Kiến Xuân cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên, đã nhiều năm anh ta đều không luyện tập, hôm nay lại phải lên núi Sơn Trà đạp thanh, ha ha, vị Trưởng phòng mới đến này thật là thú vị.
- Đi ra ngoài một lát? Lúc này là lúc nào mà anh thay quần áo như vậy làm gì, chạy bộ? Hay là tập bước nhanh?
Vợ cũng có chút mơ hồ:
- Anh không ấm đầu đấy chứ?
- Em mới ấm đầu đó, Trưởng phòng mới đến mời anh cùng đi leo núi Sơn Trà đạp thanh, đây lại là lần đầu tiên, anh có thể không đi sao?
Nói thật Trương Kiến Xuân cũng thấy không quen với lời mời của Lục Vi Dân.
Ý đồ của Lục Vi Dân anh ta cũng mơ hồ biết được. Hắn ta là người mới đến, anh ta lại là Phó phòng, hơn nữa đối phương cũng đã lờ mờ đoán được anh ta đại khái có chút thái độ, cho nên muốn giao lưu với mình, kéo gần khoảng cách, loại bỏ bất đồng để tiện triển khai công việc. Điều này không có gì kỳ lạ, chẳng qua dùng cách mời mình cùng đi leo núi thì có vẻ quá khác người.
Tuy nhiên lời nói của đối phương cũng rất có lý, hắn là thư ký của Bí thư Hạ, không có bao nhiêu thời gian thực sự thuộc về bản thân hắn, mọi thứ sắp xếp đều xoay quanh công việc của Bí thư Hạ, chỉ có sáng chủ nhật tuần này có thể có thời gian rảnh. Cùng uống trà có vẻ có chút quá câu nệ, cùng leo núi, rèn luyện, thưởng thức một chút cảnh xuân hoang dã của núi Sơn Trà cũng xem như là một kiểu lạc thú, Trương Kiến Xuân cũng chỉ đành nhận lời.
- Ồ? Ý anh là vị Trưởng phòng mới đến của phòng các anh?
Người vợ bỗng chốc có hứng thú, thời gian này tinh thần của anh chồng đều không tốt lắm, đương nhiên cũng là có liên quan đến chuyện trong công việc. Nhưng chồng không thích nói chuyện cơ quan ở trong nhà, mỗi lần mình hỏi dò cũng là hỏi ba câu mới trả lời một câu, hôm nay lại chủ động nhắc tới vấn đề này.
- Hắn mời đi leo núi? Còn có nhã hứng này sao?
- Nhã hứng gì, hắn là thư ký của Bí thư Hạ… nói chung mấy ngày này cũng chỉ có sáng hôm nay có thời gian.
Trương Kiến Xuân biết vợ mình thích tán chuyện, nên thường không nói chuyện cơ quan ở nhà. Nhưng việc kiểu này sao có thể giấu được, mình thất bại trong cuộc cạnh tranh chức Trưởng phòng…chuyện một thằng nhóc miệng còn hơi sữa đến Phòng tổng hợp làm Trưởng phòng sớm đã lan truyền khắp trụ sở Ủy ban nhân dân Địa khu rồi.
- Kiến Xuân, vậy xem ra Trưởng phòng này của các anh cũng là muốn có quan hệ tốt với anh đấy.
Người vợ càng thêm hứng thú, vừa mở máy giặt, vừa cho quần áo vào máy.
- Hừ, có lẽ là sợ anh gây khó khăn rồi không phối hợp với hắn đấy.
Trương Kiến Xuân khẽ hừ một tiếng.
- Kiến Xuân, em nghe nói Trưởng phòng mới đến của các anh rất không đơn giản đâu, mạng lưới quan hệ không phải là rộng bình thường…Lần này anh không làm Trưởng phòng cũng không sao, có quan hệ tốt với hắn về sau có lẽ sẽ cực kỳ giúp ích cho anh mà.
Nghe những lời đánh giá này của vợ, Trương Kiến Xuân ngạc nhiên. Việc mình cạnh tranh làm Trưởng phòng vẫn chưa nói cho vợ, thậm chí ngay cả nhắc đến cũng chưa từng nhắc đến, nhưng Phong Châu chỉ có như vậy, rất nhiều việc cũng không giấu được ai.
Chính mình để được điều từ Huyện ủy Phong Châu đến Văn phòng Địa ủy cũng hao tổn không ít tâm trí, Triệu Vĩnh Lai xem như một người dẫn đường của mình, lần cạnh tranh vị trí Trưởng phòng lần này Trương Kiến Xuân cũng biết mình muốn trực tiếp chuyển sang cấp Trưởng có chút khó khăn… Điều anh ta hy vọng là cho dù điều chỉnh một cương vị, ví dụ đến Cục bảo mật hoặc Cục cơ yếu để làm cấp Trưởng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng không ngờ lại không được điều động gì, hơn nữa còn có một thanh niên mới làm việc chưa được hai năm được điều đến…cho dù là điều một người giàu kinh nghiệm, hơn anh ta cả về tuổi tác đến làm Trưởng phòng cũng có thể khiến tâm lý anh ta cân bằng. Lời nói của vợ khiến cho Trương Kiến Xuân có chút bất ngờ, anh ta trầm ngâm một lát mới nói:
- Em biết chuyện gì sao?
- Kiến Xuân, em biết lần này anh cũng muốn được thăng tiến, nhưng thời gian anh được điều từ huyện đến Địa ủy chưa lâu, lại không có quan hệ đủ chắc chắn, chỉ dựa vào Triệu Vĩnh Lai thì không có tác dụng là bao. Cho nên lần này anh cũng không cần thất vọng như thế, hơn nữa em thấy Lục Vi Dân làm Trưởng phòng của các anh cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
Làm xong việc của mình, người vợ lại cầm giày thể thao từ trong tay Trương Kiến Xuân, tìm một cái bàn chải và phủi bụi.
- Ồ?
Trương Kiến Xuân hơi suy tư mà trở lại với thực tế… nhìn chằm chằm vào vợ mình nói:
- Đây là lời anh rể Đường đó nói?
Chị họ của vợ là vợ của Ủy viên thường vụ Huyện ủy Phong Châu, Chánh văn phòng Huyện ủy Phùng Khả Hành, mối quan hệ giữa mình và người anh em đồng hao này rất bình thường, nhưng trong việc điều đến Văn phòng Địa ủy Phong Châu thì người anh em đống hao này vẫn ra tay góp sức tác động, điều này Trương Kiến Xuân vẫn nhớ kỹ.
- Ừ, hôm trước em đến nhà chị ấy chơi một lát, đúng lúc anh Phùng ở nhà… em liền nói việc của anh, anh ấy liền nói đây là việc tốt, xây dựng quan hệ tốt với Lục Vi Dân không có gì xấu, còn nói không nên so đo được mất trước mắt.
Trương Kiến Xuân cân nhắc ý tứ trong lời nói của vợ, xây dựng tốt quan hệ? Được mất trước mắt? Hừ, Phùng Khả Hành lại đề cao Lục Vi Dân đến như vậy, đương nhiên, cũng không tránh khỏi là muốn lấy lòng Hạ Lực Hành, cũng không nghĩ, chỉ dựa vào việc anh ta là một Ủy viên thường vụ Huyện ủy, có tư cách tiếp xúc với Bí thư Hạ sao?
Thấy chồng mình không lên tiếng, người vợ biết trong lòng chồng không thoải mái. Nhưng việc này cô lại không thể không nói rõ ràng, phòng khi sau này thực sự xảy ra hậu quả, chồng lại trách mình lúc đó không nói rõ ràng:
- Anh Phùng còn nói Lục Vi Dân rất không tầm thường, ngay cả Bí thư Trương cũng rất xem trọng hắn, còn nói một việc…
Sau khi nghe vợ nói sơ qua hết chuyện, Trương Kiến Xuân không thể không suy nghĩ một hồi.
Anh ta từ huyện Phong Châu mà ra, đương nhiên