Mặc dù đã chuẩn bị một chút về tư tưởng, nhưng Lục Vi Dân vẫn có chút bất ngờ đối với việc mình được bổ nhiệm làm Trưởng phòng Tổng hợp nhanh chóng đến như thế.
Với dự đoán trước kia của hắn, bản thân hắn có khả năng sẽ được bổ nhiệm xuống các phòng ban không mấy quan trọng của Văn phòng Địa ủy như cục bảo mật hoặc phòng hành chính để làm trưởng phòng. Không ngờ, văn bản do Văn phòng Địa ủy đưa xuống lại trực tiếp cho mình đảm nhiệm chức Trưởng phòng Tổng hợp.
Ở Địa ủy, phòng Tổng hợp là cơ quan chỉ đứng sau phòng Thư ký. Chẳng những phải phụ trách chuẩn bị tổ chức các hội nghị lớn mang tính tổng hợp của Thành ủy, hơn nữa còn phải gánh vác nhiệm vụ điều tra nghiên cứu công tác bộ phận cùng với biên soạn tờ báo nội bộ “Tình hình Phong Châu” này. Chức năng điều tra nghiên cứu thì có thể một vài điểm giống với phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy, nhưng cũng có một vài điểm khác nhau rất nhỏ. Ví dụ như việc điều tra nghiên cứu của phòng Tổng hợp chủ yếu là công tác cụ thể đang được triển khai, phân tích vấn đề tồn tại trong công việc, biện pháp cụ thể để giải quyết vấn đề. Mà phòng Nghiên cứu Chính sách lại suy tính xa hơn, càng nhiều là điều tra nghiên cứu mang tính dự đoán để chuẩn bị cho việc triển khai bước tiếp theo của công việc.
Bất kể là chuẩn bị tổ chức hội nghị quan trọng hay là tiến hành điều tra nghiên cứu công việc cụ thể, hay là biên soạn tờ “Tình hình Phong Châu”, trọng lượng cũng không nhẹ.
Chính vì thế, đảm nhiệm chức Trưởng phòng Tổng hợp khiến Lục Vi Dân có chút ngạc nhiên.
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nếu là chuyện đã định, Lục Vi Dân cũng đối mặt rất thản nhiên.
- Thế nào, mất bình tĩnh rồi hả? Hay là thiếu tự tin, sợ phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo?
Phan Tiểu Phương như cười như không, ngồi nghiêng người ở trên bàn làm việc. Cũng không biết vị Phó chánh văn phòng chủ trì công tác Văn phòng Địa ủy này có sở thích oái oăm đó từ đâu ra, chính là thích ngồi nghiêng người trên bàn làm việc, gác một chân nói chuyện với người khác. Nếu là một lãnh đạo có quan điểm cứng nhắc thì sẽ phê bình gay gắt kiểu cử chỉ tùy tiện này của anh ta.
- Ha ha, Phó chánh văn phòng Phan, tôi đúng là có chút sợ hãi. Sợ phụ lòng kỳ vọng lãnh đạo thì đúng, còn mất bình tĩnh thì không đến mức đó. Ngài cũng biết tính tôi, dưới sự chỉ đạo của Phó chánh văn phòng Phan coi như là đã được rèn luyện mấy tháng. Chưa từng ăn thịt lợn, chẳng lẽ là có thể từng chưa thấy lợn chạy trên núi hay sao?
Lục Vi Dân cười xoa tay, thể hiện mình vẫn rất khiêm tốn mà lại phấn chấn. Hắn biết ở trước mặt vị Phó chánh văn phòng Phan này ngàn vạn lần đừng giở những lời sáo rỗng ra, nếu không, đối phương sẽ nói những lời móc mỉa thật ghê gớm, khiến cho anh không còn chút thể diện nào.
- Được rồi, Vi Dân, đừng giả bộ trước mặt tôi. Tôi cảm nhận được, cậu đã có kế hoạch trước rồi. Tuy rằng nói đây là một công việc có tính thử thách nhất định, nhưng tôi không cho rằng nó sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức cho cậu.
Lời nói của Phan Tiểu Phương tràn đầy vẻ khuôn mẫu mang tính văn nghệ, hơi giống hương vị trêu chọc của các nam nữ diễn viên chính trên phim truyền hình mang tính giải trí cao ở đầu thế kỷ sau. Điều này làm cho Lục Vi Dân bất ngờ có một cảm giác quen thuộc như nửa thực nửa mơ.
- Phó chánh văn phòng Phan, ngài đề cao tôi quá rồi. Tôi nào dám có kế hoạch trước? Chuyện ở phòng Tổng hợp đều là chuyện lớn, trong lòng tôi thực sự còn có chút không yên tâm. Nếu không phải Phó phòng Trương còn có thể giúp tôi, tôi thật sự phải kêu trời.
Lục Vi Dân mỉm cười.
- Tuy nhiên, xin Phó chánh văn phòng Phan yên tâm. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để có thể nắm bắt công việc của phòng.
- Vi Dân, công việc khác tôi không nói nhiều. Công tác của Phòng tổng hợp hơi tương tự với việc bổ sung cho phòng Thư ký, cũng giống một chút với phòng Nghiên cứu Chính sách. Suy nghĩ, năng lực, và cả lối hành văn của cậu đều không có gì để chê trách, điều thiếu sót duy nhất chính là kinh nghiệm.
Phan Tiểu Phương thu lại vẻ mặt vui vẻ lúc trước, giọng điệu cũng nghiêm túc một cách hiếm thấy.
- Trương Kiến Xuân nắm rất chắc công việc của phòng. Sau khi cậu qua đó phải xử lý tốt quan hệ với Kiến Xuân. Tôi nói thẳng, lúc này đây có lẽ Kiến Xuân có chút thái độ với sự điều chỉnh lần này. Hy vọng cậu có thể xử lý tốt tình huống này. Tôi tin rằng cậu có thể làm được.
Lục Vi Dân là do Phan Tiểu Phương đích thân đưa lên nhậm chức.
Phải nói là đây cũng có chút không tính là nghi thức nhậm chức, Phan Tiểu Phương đưa Lục Vi Dân đến phòng Tổng hợp.
Toàn bộ phòng Tổng hợp cũng chỉ có ba phòng làm việc. Ngoại trừ Trưởng phòng và Phó phòng mỗi người một phòng làm việc ra, còn ba nhân viên khác dùng chung một phòng.
Phan Tiểu Phương lời ít mà ý nhiều giới thiệu ngắn gọn vài câu, giải thích công việc một chút, liền lập tức rời khỏi, cũng không biết có phải cố ý muốn để Lục Vi Dân rèn luyện nhằm thích ứng một chút hay không.
Lục Vi Dân cũng không xa lạ gì đối với mấy người trong phòng Tổng hợp này, nhưng cũng không tính là quen thân cho lắm.
Phó phòng Trương Kiến Xuân cũng là người từ Lê Dương tới. Tuy nhiên, anh ta không phải từ Địa ủy Lê Dương tới đây mà là được điều lên từ vị trí Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Bác Bắc , đảm nhiệm chức cán bộ cấp phó ban cũng đã vài năm.
Phòng Tổng hợp còn có ba cán bộ. Một là cây bút lão làng ngoài bốn mươi tuổi - Đổng Như Thuận, còn có một người được điều từ Văn phòng Huyện ủy Hoài Sơn lên - Hoàng Cẩm An, coi như là trụ cột của phòng. Còn có một sinh viên mới tốt nghiệp đại học được phân tới - Lôi Minh.
- Trưởng phòng Lục, anh đã đến rồi. Hay là tổ chức một cuộc họp, nói vài câu đi.
Sau khi Phan Tiểu Phương rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại có năm người. Không khí có một chút cảm giác không được tự nhiên khó nói nên lời.
Nói thật ra cũng đúng là như vậy. Trong một phòng gồm năm người này, Trưởng phòng lại cũng chỉ hơn người sinh viên mới tốt nghiệp vừa mới được phân tới kia một chút, cho dù là về kinh nghiệm lý lịch cũng không biết là sâu hơn bao nhiêu. Một cơ quan lâu năm lại đón một cấp trên mới với tuổi ít hơn nhiều như vậy, cảm giác này thực sự rất phức tạp.
Lục Vi Dân cũng rất nhạy bén mà cảm nhận thấy bầu không khí này, đối với hắn mà nói muốn phá bỏ cục diện này cũng không khó.
Những cơ quan phòng ban hành chính kiểu này, công việc hằng ngày nhiều như vậy, chủ yếu vẫn chính là xem anh có muốn triển khai công việc hay không. Nếu chỉ là đơn thuần chờ cấp trên sắp xếp, thì thật ra cũng tương đối thoải mái, nhưng nếu anh muốn tạo ra chút thành tích thật sự ở vị trí này, vậy anh phải thực sự bỏ công sức vào đó.
- Ừ, thật ra vừa rồi Phó chánh văn phòng Phan cũng đã giới thiệu tình hình, tôi và mấy người trong phòng chúng ta cũng không phải là chưa từng quen biết, chẳng qua trước kia tiếp xúc không nhiều. Tôi cũng không hiểu biết nhiều về công việc của phòng chúng