Lục Vi Dân mừng thầm trong lòng. Có thể khiến đối phương hứng thú là một việc tốt, không cần quan tâm tới ngày sau, hiện tại có thể thu hút được sự chú ý của đối phương là đã có một bước khởi đầu thuận lợi. Dường như Âu Chấn Thái cũng rất thích thú. Không biết cuộc nói chuyện của mình và Âu Chấn Quốc có thật sự tạo ra chút cảm hứng, giúp Âu Chấn Quốc làm công việc của Âu Chấn Thái có hiệu quả?
- Việc công làm trọng, việc công làm trọng, hôm nay trưởng phòng Lục định đưa chúng tôi đi đâu vậy? Lần này Bí thư Âu đưa chúng tôi đến là muốn khảo sát liệu rằng Phong Châu có thích hợp để làm địa điểm chuyển đến của nhà máy cơ giới Bắc Phương chúng tôi hay không, chứ không liên quan tới vấn đề du lịch. Điểm này trưởng phòng Lục cần phải hiểu rõ cho.
Cảnh Trường Hà có ý nhắc nhở Lục Vi Dân, con người này một khi đã có ấn tượng tốt thì dù có như thế nào đi nữa cũng vẫn thấy vừa mắt. Cảnh Trường Hà cảm thấy Lục Vi Dân rất biết cách nói chuyện, vừa lễ phép lại vừa đúng mực, lời lẽ văn phong đều rất hợp với khẩu vị của y cho nên nói chuyện cũng tự nhiên thoải mái hơn nhiều.
- Bí thư Âu, chủ nhiệm Cảnh, hai vị lãnh đạo, tôi không biết Phong Châu chúng tôi liệu có phù hợp làm địa điểm mà nhà máy cơ giới Bắc Phương sẽ chuyển đến? Như chủ nhiệm Cảnh vừa nói, đương nhiên không phải dựa vào tài nguyên du lịch phong phú hay không, nhưng tôi cảm thấy phong cảnh tươi đẹp, môi trường tốt ít ra cũng tốt hơn một môi trường bị ô nhiễm nghiêm trọng lại ồn ào huyên náo và ùn tắc bất cứ lúc nào?
Lục Vi Dân biết rằng bắt đầu từ giờ khắc này hắn phải làm hết khả năng để có thể thể hiện ra phương diện có sức cạnh tranh lớn nhất của Phong Châu và còn phải tiêu trừ, loại bỏ phương diện mà những người này có ấn tượng không tốt. Công việc này thì tương đương với việc làm bài thi, mà ấn tượng ban đầu là cái quan trọng nhất. Tất cả những điều này phải do tự bản thân mình biểu diễn.
Ban đầu hắn cũng suy nghĩ có nên đem nhân viên của Uỷ ban Xây dựng và phòng tuyên truyền hay nhân viên của những ngành liên quan như giáo dục, vệ sinh,văn hóa cùng đi, để khi gặp những vấn đề mà bản thân không biết rõ họ có thể giúp mình xử lí tốt mọi chuyện. Nhưng cân nhắc hết lần này đến lần khác rốt cuộc vẫn phải bỏ cuộc. Đối với tư chất của những nhân viên thuộc những ngành và bộ phận này, Lục Vi Dân quả thực không dám nói mạnh, không khéo những người này sẽ sơ xuất mà làm hỏng hết chuyện. Hắn thà tin tưởng vào sự nhanh trí của mình còn hơn ở đó mà kêu oan.
Cho nên cuối cùng hắn chỉ mượn một người ở phòng thư kí Địa ủy, một cô gái mới vào thực tập tại Văn phòng Địa ủy. Trong hai ngày làm việc cô gái này rất yêu nghề và chăm chỉ nỗ lực, những công việc được sắp xếp đều làm rất nhanh và gọn. Điều này khiến cho Lục Vi Dân rất hài lòng, vì vậy hắn mới để cô gái tham gia hành trình “hướng dẫn du lịch” lần này.
Lúc này cô gái chỉ ngồi yên ở ghế sau, sau khi Lục Vi Dân dùng ánh mắt ra hiệu cô ta mới đứng dậy lấy từ trong ba lô ra vài tờ giấy giới thiệu in màu trên giấy in bằng đồng, rồi từng bản từng bản một đặt chúng lên tay của những người đang ngồi.
- Bí thư Âu, các vị lãnh đạo, trong tay các vị là bản giới thiệu sơ lược về Phong Châu của chúng tôi. Đương nhiên đây chỉ là một bản giới thiệu tình hình cơ bản của Phong Châu. Thêm nữa đó là bản giới thiệu vắn tắt sau khi Phong Châu thành lập. Tuy vậy nó cũng có thể giúp các vị bước đầu tìm hiểu về chất lịch sử văn hóa sâu thẳm bên trong cũng như triển vọng, xu thế phát triển trong tương lai của Phong Châu.
Lục Vi Dân sớm đã thuộc lòng nội dung của bản in bằng giấy đồng này.
Trên thực tế, khi bên Phong Châu có ý định tiếp xúc với nhà máy cơ khí Trường Phong và nhà máy cơ giới Bắc Phương, Lục Vi Dân đã kiến nghị lên Văn phòng Địa ủy, yêu cầu Uỷ ban nhân dân Địa khu Phong Châu cần phải xem xét đem tình hình cơ bản cũng như ưu thế riêng của Phong Châu in thành một tài liệu tuyên truyền có tranh ảnh minh họa. Ngoài ra tài liệu này phải được thiết kế tỉ mỉ tinh tế, thậm chí có thể có những chi tiết khuếch đại. Như thế có thể đem đến cho cán bộ công nhân viên chức nhà máy cơ khí Trường Phong và nhà máy cơ giới Bắc Phương ấn tượng vô cùng trực quan.
Là tài liệu tuyên truyền thì nhất định phải thể hiện được mặt tốt đẹp nhất. Với những công nhân viên chức không đến Phong Châu mà nói, ấn tượng của họ gần như đều mang tính hình thức quy cách nhất định. Tuy nhiên ý kiến đề nghị này lại không được Uỷ ban nhân dân địa khu coi trọng.
Mặc dù về sau Uỷ ban cũng nhờ công ty thiết kế quảng cáo để làm một đề cương tuyên truyền, tuy nhiên bản đề cương này lại quá tuyền thống và đơn giản, chỉ đơn thuần là một tài liệu tuyên giáo bình thường, lại không có tranh màu minh họa như thế sẽ càng làm cho người ta không có hứng thú để đọc, vì vậy cho tới lúc cuối ý tưởng này cũng không được