Sau 5h Lục Vi Dân trở lại phòng làm việc tìm Chủ nhiệm Chu. Nhưng Chủ nhiệm Chu nói cho hắn biết Bí thư Thẩm vẫn chưa trở về, khả năng là phải đợi đến sáng mai sẽ giới thiệu Lục Vi Dân với ông ta.
Lục Vi Dân vốn muốn gặp Quách Hoài Chương nhưng đi dạo một vòng xung quanh Ủy ban nhân dân huyện, cũng không thấy bóng dáng của Quách Hoài Chương, phỏng chừng là đã đi ra ngoài.
Căn tin của văn phòng Huyện ủy kỳ thật chính là nhà ăn của nhà khách Huyện ủy. Thời gian dùng cơm là 6h30. Nhưng qua 5h thì đồ ăn cũng đã được đưa lên.
Sau khi gặp Chủ nhiệm Chu và ăn cơm tại nhà ăn của nhà khách, Lục Vi Dân cảm thấy đồ ăn ở đây cũng không tồi.
Sau khi ăn cơm xong, thấy thời gian vẫn còn sớm nên Lục Vi Dân trở về phòng của mình. Hắn xách vài thùng nước, dọc theo nhà vệ sinh đến lối đi tắt hoang sơ vắng vẻ.
Một lối đi nhỏ hẹp này thông thẳng ra căn nhà trệt phía trước. Nghĩ rằng trong một thời gian ngắn mình không có khả năng rời khỏi nơi đây. Cho nên Lục Vi Dân cũng tính toán rửa sạch sẽ lối đi này.
Dọc theo bờ tường có một cái bồn hoa. Tuy nhiên dường như đã nhiều năm không được dùng đến. Lục Vi Dân xem xét bên trong, thấy lớp đất vẫn còn rất dầy. Hắn nghĩ rằng nếu tại bồn hoa có thể trồng một cây nho thì sang năm cũng có cái che mát nơi này.
Bước ra từ trong xe, Thẩm Tử Liệt có chút mệt mỏi bước vào trong tòa nhà. Từ Lê Dương trở về một trăm hai mươi tám cây số, tình hình giao thông không được tốt lắm. Chiếc xe Volga này chạy chừng ba giờ, đoạn đường giằng xóc khiến sức khỏe của y mặc dù không tồi nhưng cũng có chút chịu không nổi.
Bây giờ đã là sáu giờ, mọi người có lẽ đã ra về nên tòa nhà rất im ắng.
Sau khi Thẩm Tử Liệt vệ sinh xong trở ra, thì nghe thấy bên cửa hông có âm thanh chà rửa. Ông ta có chút kinh ngạc. Bên kia là một ngõ cụt, ngoại trừ là nơi vứt bỏ đồ cũ thì cũng chính là tường che tòa nhà.
Thẩm Tử Liệt từ cửa hông thăm dò một chút, thấy một chàng thanh niên đang ra sức chà rửa lối đi.
Mặt đất hiển nhiên là được chà rửa sạch sẽ. Tất cả rêu phong đều được tẩy sạch. Rãnh thoát nước cũng vậy, thậm chí bên ngoài cửa hông cũng không còn cây cỏ mọc dại nữa.
Thẩm Tử Liệt ngạc nhiên nhìn thoáng qua chàng thanh niên, dường như cảm thấy không quen biết.
Bảo vệ cổng là Vương Tử Vinh, là người nhà bên vợ Thẩm Tử Liệt, lười vô cùng. Thẩm Tử Liệt đã từng trong hội nghị yêu cầu bên sự vụ phải duy trì vệ sinh cho tòa nhà cơ quan. Nhưng rồi cũng như một cơn gió, nhiều lắm là được một tuần. Sau đó là trở về trạng thái như cũ.
Sau hai ba lần nói, Thẩm Tử Liệt cũng không muốn nói nữa. Nói mà vô dụng thì chi bằng đừng nói nữa.
Tình trạng vệ sinh trong cơ quan vô cùng tệ. Cái ngõ sau lưng này lại càng không có ai để ý đến. Xưa nay cửa hông bên cạnh nhà vệ sinh đều được đóng. Hiện tại đột nhiên được mở ra, lại còn có người ở đây quét tước vệ sinh, thật sự là làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Người thanh niên trước mắt này chưa từng gặp qua, không giống những nhân viên đang công tác trong tòa nhà. Thẩm Tử Liệt đột nhiên nhớ đến sáng nay Từ Hiểu Xuân đã nói với mình rằng đã chọn được một sinh viên mới tốt nghiệp được phân phối về Huyện ủy, đảm nhiệm chức thư ký cho mình. Chẳng lẽ là chàng thanh niên này?
Đã qua năm giờ nhưng ánh mặt trời vẫn chói chang như cũ. Tuy nhiên, Lục Vi Dân lại không quan tâm. Hắn vốn thích vận động bên ngoài như chạy bộ, bóng rổ, bơi lội. Trong trường hắn cũng là một vận động viên thể dục tích cực. Khí hậu Lĩnh Nam so với ở đây còn khắc nghiệt hơn. Cho nên hắn