Phó chánh văn phòng kiêm Chủ nhiệm cơ quan sự vụ của Ủy ban nhân dân huyện Điền Lương là một người khá linh hoạt. Nhưng Thẩm Tử Liệt lại không thích người này. Tuy nhiên, y là lại tâm phúc của Vương Tử Vinh, nghe nói là chẳng những cùng xã mà còn lớn lên cùng thôn. Cho nên, Điền Lương mới có thể từ một đầu bếp nhà khách Huyện ủy trở thành Phó chánh văn phòng kiêm Chủ nhiệm cơ quan xử lý Ủy ban nhân dân huyện.
- Vâng, hiện tại ở huyện rất khó khăn, không còn phòng ở nữa. Tôi cảm thấy căn nhà đơn này cũng không tời. Còn có một sân lớn nữa. Phó bí thư Thẩm, ngài coi, bên trong này còn có bồn hoa. Nếu có thể làm thêm một cái thanh sắt, mùa xuân đến trồng một cây nho. Đến mùa hè, chẳng những có thể có được bóng mát mà còn có thể nhấm nháp được những trái nho ngon.
Nhà đơn? Thẩm Tử Liệt không khỏi mỉm cười. Người thanh niên này đúng là tìm niềm vui trong cực khổ. Ở trong một căn phòng cạnh nhà vệ sinh mà lại được hắn cho rằng là tứ hợp viện ở Bắc Kinh. Tuy nhiên Thẩm Tử Liệt lại rất thích thái độ này của đối phương. Khi thấy biến không sợ hãi. Người trẻ tuổi cần phải như vậy, không cần so đo điều kiện vật chất.
- Tiểu Lục, nhìn không ra là cậu suy xét khá chu toàn đấy. Bộ tính toán ở trong này suốt đời à? Không có đối tượng gì sao?
Thẩm Tử Liệt cũng biết hiện tại sinh viên yêu nhau khi còn đi học không phải ít. Cho dù trường học không cho phép yêu nhau, nhưng đó chỉ là trên giấy tờ. Tình cảm nam nữ chỉ cần để ý là được.
- Phó bí thư Thẩm, tôi cũng có bạn gái. Nhưng cô ấy công tác tại Xương Châu. Cũng không biết sau này có thành hay không.
- Ở Xương Châu? Vậy hai người ở xa nhau quá. Yêu nhau mà khoảng cách xa xôi như vậy thì không dễ làm đâu. Cô ấy không thích đến Nam Đàm làm ư?
Thấy Lục Vi Dân gật đầu, y cũng không nói nhiều. Y cũng hiểu tình yêu sinh viên, hơn phân nửa là không có kết quả rồi. Sau khi tốt nghiệp, phân phối công tác chính là một phép thử lớn nhất. Không có mấy ai yêu nhau mà có thể bình yên lướt qua cửa ải này. Sự thật vô tình sẽ đem hết thảy những khát khao tốt đẹp của bọn họ mà dập nát.
- Ăn cơm chưa? Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Thẩm Tử Liệt nhìn đồng hồ.
- Cơm chiều thì cậu đại khái có thể dùng ở nhà khách.
Căn tin nhà khách Huyện ủy người đến ăn cơm chiều cũng không nhiều lắm. Buổi trưa thì còn có những cán bộ lười về nhà nấu cơm thì còn có thể dùng ở đây. Nhưng buổi tối thì lại không có bao nhiêu người. Chỉ có mấy người đàn ông độc thân tại cơ quan và những cặp vợ chồng trẻ đã kết hôn nhưng không muốn nấu cơm ở nhà mà thôi.
Thẩm Tử Liệt cũng không còn biện pháp. Nhà của y không có ở đây. Vợ thì ở Xương Châu. Thường thì khi không có tiệc thì y cũng chỉ biết dùng cơm ở nhà khách thôi.
Lục Vi Dân sảng khoái đồng ý. Sau đó chậm rãi về đóng cửa lại, rồi đi theo Thẩm Tử Liệt đến căn tin nhà khách.
Vừa ăn cơm, hai người vừa nói chuyện phiếm. Thẩm Tử Liệt hỏi Lục Vi Dân tình hình học tập ở Lĩnh Nam cùng với sự phát triển bên đó như thế nào.
Lục Vi Dân không khách khí, liền nói cho Thẩm Tử Liệt những quan điểm của mình.
Đồng thời còn kết hợp đề tài giữa cục diện kinh tế và sự tranh giành kịch liệt của cao tầng trong nước tiến hành thảo luận, đề xuất những quan điểm mới mẻ, độc đáo, thẳng thắn chỉ vào những khiếm khuyết của vấn đề.
Đây cũng là những suy nghĩ cặn kẽ của Lục Vi Dân sau khi nếm trải qua.
Trong trí nhớ của hắn, Phó chủ tịch huyện Thẩm là từ Ban tuyên giáo tỉnh ủy điều xuống. Bản lĩnh lý luận rất vững chắc. Hơn nữa, quan trọng hơn cả là người này cũng có chút bối cảnh, ba mươi tuổi đã được Ban Tuyên giáo tỉnh ủy cử xuống cơ sở để rèn luyện. Hơn nữa còn giữ chức vụ Phó chủ tịch thường trực Huyện, đủ để thấy y không hề tầm thường.
Theo lý thuyết, những cán bộ xuống cơ sở đều là hư chức. Ví dụ như Phó bí thư quản lý mảng công tác tư tưởng, hoặc là Phó chủ tịch huyện quản