Theo như tình hình hiện tại của mình, Lục Vi Dân đang đi theo sự lựa chọn mà bản thân mà trước đó hắn vốn không hề lo lắng.
Khi An Đức Kiện vô tình cố ý biểu lộ Lục Vi Dân có thể có một vài ý tưởng khác, ông ta quả thật không phản ứng kịp. Mãi đến khi chính thức trưng cầu ý kiến của Lục Vi Dân, Lục Vi Dân mới bình tĩnh nói ra cách nghĩ của bản thân.
Lục Vi Dân đem tất cả suy nghĩ trong lòng nói thẳng với Hạ Lực Hành khiến ông ta xúc động khó nói nên lời. Ông đã không nhớ nổi ông đã dùng ánh mắt kỳ lạ kiểu này để quan sát người thư ký của mình bao nhiêu lần. Từ “đặc lập độc hành”này dùng cho Lục Vi Dân quả thật không quá chút nào.
Lục Vi Dân nói về cách nghĩ của mình. Bản thân hắn cảm thấy một người cán bộ nếu không làm chắc chắn qua vài năm ở cấp cơ sở xã, huyện thì không thể hiểu được các dạng vấn đề về phát triển mà hiện nay nông thôn đang phải đối mặt. Như thế càng khó có thể lĩnh ngộ được nên làm thế nào để thay đổi diện mạo của địa khu nông thôn như Phong Châu. Vì vậy hắn muốn xuống cơ sở làm vài năm.
Cách nghĩ này khiến cho Hạ Lực Hành kinh ngạc và cũng có chút rung động không nói thành lời. Một người thanh niên có cách nghĩ và giác ngộ như vậy không thể không nói là khá hiếm thấy.
Hạ Lực Hành không cho rằng chí hướng của Lục Vi Dân là cao cả nhưng không thực tế. Ông càng thích sự thẳng thắn của Lục Vi Dân. Theo cách nói của Lục Vi Dân, từ xu thế đang dần thay đổi của chính sách trung ương hiện nay mà nói, việc yêu cầu cán bộ lãnh đạo có kinh nghiệm công việc ở cấp cơ sở nâng lên ngày càng cao, tầm quan trọng càng cao. Mà sự giao lưu qua lại giữa cán bộ cơ sở và cơ quan cũng đang dần trở thành một trào lưu, xem chừng rất nhanh sẽ hình thành một chế độ. Mà những cán bộ có học lực cao và hai ưu thế về kinh nghiệm công việc cấp cơ sở và lí lịch tốt ngày càng được xem trọng cũng là một sự thật không cần phải bàn cãi nữa.
Ở điểm này Hạ Lực Hành thấy Lục Vi Dân nhìn rất sâu xa, càng quan trọng hơn nữa là người này có thể vì mục tiêu lâu dài mà bỏ qua lợi ích ngắn hạn trước mắt. Chỉ riêng điểm này thôi thì trăm người không có lấy một người.
Chính vì vậy, đối với cách nghĩ của Lục Vi Dân, ông không có thái độ gì rõ ràng, chỉ thể hiện đã hiểu và tôn trọng cách nghĩ của Lục Vi Dân, để Lục Vi Dân suy nghĩ kỹ hơn nữa. Trước khi ông ta đến Bắc Kinh tham gia đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ 14, hắn phải cho ông ta câu trả lời rõ ràng, ông ta cũng dễ sắp xếp.
Vẫn là Yến Thanh hiểu người thư ký này của mình còn nhiều hơn mình. Rất sớm từ khi biết bản thân phải chuyển lên tỉnh, Yến Thanh đã gọi điện cho ông ta để hỏi về hướng sắp xếp cho Lục Vi Dân. Lúc đầu ông còn thấy kì lạ, cái này thì có gì phải sắp xếp chứ, mình đi lên tỉnh, không lẽ Lục Vi Dân còn có thể không đi cùng mình, không lẽ còn có thể ở lại văn phòng Địa ủy Phong Châu sao?
Trong điện thoại Yến Thanh không nói rõ, chỉ nói là Lục Vi Dân rất có chủ kiến, ông cũng chẳng để ý đến. Chỉ nghĩ là Lục Vi Dân quả thực có khác biệt so với những người thư ký khác, nhưng cũng không tới mức có gì lạ trong vấn đề này mới đúng. Không ngờ rằng mấy lời của Yến Thanh quả thực đã ứng nghiệm.
Hay nói một cách khác thông thường hơn một chút, anh chàng Lục Vi Dân quả là nhân vật có lý tưởng, có mục đích theo đuổi. Loại nhân vật này nếu là một tay già đời lăn lộn trong quan trường mười, hai mươi năm thì cũng chẳng có gì là lạ, vấn đề là đối phương chỉ mới làm việc được hai năm mà đã có thể đạt đến cảnh giới này thì đúng là không bình thường chút nào.
Hạ Lực Hành chưa nghĩ cho chín nếu Lục Vi Dân thật sự quyết định muốn ở lại thì ông ta nên sắp xếp cho đối phương ra sao.
Ông không phải là người bỏ thì thương vương thì tội. Mặc dù Lục Vi Dân rất hợp ý với ông, nhưng Lục Vi Dân có con đường mình muốn đi, cho dù hắn đi theo mình bao lâu rồi cũng không thể tránh được một ngày phải chia tay. Về điểm này thì bản thân mình và Lục Vi Dân đều biết rất rõ.
Để Lục Vi Dân tiếp tục ở lại văn phòng Địa ủy làm công việc của một Trưởng phòng tổng hợp? Hiển nhiên là không thật thích hợp. Không nói chuyện sau khi Lý Chí Viễn lên tiếp nhận chức vụ Bí thư Địa ủy thì văn phòng Địa ủy sẽ có những thay đổi gì, chỉ riêng sự thay đổi quá lớn ở Địa ủy cũng không thích hợp để Lục Vi Dân tiếp tục ở lại văn phòng Địa ủy.
Mà bản thân Lục Vi Dân cũng nói càng muốn xuống làm ở cấp cơ sở, đoán là có phải hắn muốn xuống thành phố Phong Châu hay không.
Mối quan hệ cá nhân của Trương Thiên Hào và Lục Vi Dân cũng rất tốt, việc này Hạ Lực Hành trong lòng cũng biết rất rõ. Ông cũng không ghét điều này, là một thư ký, trong việc này Lục Vi Dân xử lý có căn cứ và đúng mực, không giống như loại dựa hơi lãnh đạo cáo mượn oai hùm hay là loại bưng tai bịt mắt chỉ biết xách túi đơn thuần. Biểu hiện của Lục Vi Dân thậm chí có thể nói là xuất sắc.
Nhưng nếu Lục Vi Dân thật sự muốn đến thành phố Phong Châu thì không phải