Bành Nguyên Quốc không kìm nổi nuốt nước bọt, trơ mắt nhìn đối phương nói:
- Bí thư Lục, ngài nói Oa Cố chúng ta có sẵn điều kiện làm khu chợ giao dịch dược liệu Đông y chuyên nghiệp này?
- Không phải có sẵn, mà được thiên nhiên ưu đãi!
Lục Vi Dân thản nhiên nói.
- Vùng núi xung quanh bồn địa Oa Cố chúng ta là nơi sản sinh ra những đỗ trọng, quả dành dành dại chính cống. Mà đan bì, đan sâm, hoàng bách, bạch thuật của mấy xã, thị trấn gieo trồng tương đối có quy mô và truyền thống. Còn hậu phác của Thái Hòa ở phía Đông chúng ta có tiếng gần xa, mà Lạc Khâu, Phố Lĩnh, Khúc Giang lân cận của chúng ta cũng có truyền thống gieo trồng dược liệu. Chấp xác của Phố Lĩnh, phục linh của Lạc Khâu, kim ngân của Khúc Giang sản lượng đều không nhỏ. Mà Oa Cố của chúng ta lại nằm đúng vị trí trung tâm, từ cuối đời Thanh đến nay nơi này liền thì có chút tiếng là nơi tập kết hàng dược liệu.
Ánh mắt Bành Nguyên Quốc nhìn Lục Vi Dân có chút thay đổi. Anh ta không ngờ vị Bí thư Quận ủy này chưa đến được mấy ngày, lại hiểu rõ như vậy về tình hình của Oa Cố và khu vực xung quanh. Điều này hiển nhiên không phải là suy nghĩ nhất thời, mà là đã sớm phần nào có sự cân nhắc suy nghĩ.
- Oa Cố của chúng ta có ưu thế càng lớn là …..
Lục Vi Dân chưa nói ra, đã bị Bành Nguyên Quốc cướp lời:
- Là ưu thế về giao thông! Tỉnh lộ 315 và 217 giao cắt nhau, phía Tây tiếp giáp Lạc Khâu, Nam thông ra Khúc Giang , Bắc thông đến Phố Lĩnh, phía Đông chính là Song Phong. Ưu thế giao thông này địa phương khác không thể sánh bằng.
- Ừ, ưu thế của đầu mối giao thông then chốt này hiện tại hình như vẫn chưa được thể hiện ra, nhưng tôi nghĩ chỉ bởi vì ở đây chưa hình thành khu chợ chuyên ngành mà thôi. Mà một khi khu chợ này thật sự có khả năng làm được, vậy thì ưu thế về giao thông nhanh chóng hiện ra.
Lục Vi Dân mở máy nói, cũng không giấu gì.
- Mà truyền thống tập kết và phân phối dược liệu của Oa Cố chúng ta hình thành từ xưa đến nay cũng là một nhân tố then chốt. Tôi đã tìm hiểu rồi, trên thị trấn Oa Cố của chúng ta, hàng năm số tiểu thương tham gia giao dịch thu mua dược liệu hàng năm đều có đến mấy chục người. Hơn nữa cũng có không ít người ra tỉnh, thậm chí là ngoài tỉnh hành nghề này. Trong đó không thiếu những người rất có danh tiếng trong ngành. Tôi nghĩ ưu thế này càng là điều các nơi khác không thể thay thế và học theo.
Bành Nguyên Quốc hiển nhiên không phải là loại tùy tiện bị thuyết phục. Tuy rằng y cũng đồng tình về những ưu thế mà Lục Vi Dân nói. …Nhưng y cũng không cho rằng như vậy thì Oa Cố có đủ điều kiện để mở khu chợ chuyên ngành dược liệu Đông y. Phải biết rằng khu chợ chuyên dược liệu Đông y này không phải muốn xây dựng liền xây dựng được, càng không phải anh xây xong rồi lập tức thương khách cả nước cả tỉnh tập hợp đến nơi này. Các yếu tố hạn chế cụ thể trong chuyện này còn nhiều.
- Bí thư Lục … Tôi thừa nhận những ưu thế ngài nói này là điểm mạnh của Oa Cố chúng ta, nhưng Oa Cố dựa vào những điều này là có thể làm khu chợ chuyên ngành sao?
Bành Nguyên Quốc vừa lắc đầu vừa đẩy gọng kính nói.
- Chúng ta mấy năm nay trồng dược liệu đã không còn rầm rộ như xưa. Nếu muốn khôi phục thời kỳ cực thịnh của ngày xưa mà chỉ dựa vào đưa ra mệnh lệnh thì không được, còn cần thị trường quyết định. Hơn nữa việc này cũng cần một quá trình, thứ nhất là: ưu thế giao thông từ trên bản đồ thoạt nhìn rất ưu đãi, nhưng ngài đã thấy hiện trạng nơi này của chúng ta… một khi họp chợ, người dân làm tắc hai tỉnh lộ chật như nêm, con kiến bò qua không lọt. Buổi tối tỉnh lộ 315 thường xuyên xảy ra những vụ án trộm cướp, đến rất nhiều lái xe từ nơi khác thà rằng đi đường vòng xa cũng không đi qua Oa Cố chúng ta. Câu này chắc ngài cũng từng nghe. Thứ hai là: về phần truyền thống mà ngài nói, quả thực có không ít người Oa Cố kinh doanh dược liệu ở bên ngoài, bọn họ ở bên ngoài cũng làm ăn khá, nhưng không có nghĩa là bọn họ bằng lòng quay trở về làm… Người làm ăn cầu tài lộc, bọn họ muốn kiếm tiền, vì kiếm tiền mà bọn họ có thể phiêu dạt mọi nơi. Làm ăn không ra tiền, thì ngài có tới tận cửa cầu xin họ, họ cũng sẽ không làm.
Lục Vi Dân mỉm cười. Thật không ngờ trong Quận ủy Oa Cố cũng vẫn còn một số người tài. Chí ít thì Bành Nguyên Quốc này suy xét tình hình, phân tích vấn đề cũng mạch lạc, có lý, hơn nữa cũng dám nói thẳng.
- Tiếp tục đi, nói rất có lý, tôi thấy cậu còn có lời chưa nói đấy.
Lục Vi Dân khích lệ.
- Ừm, muốn làm một khu chợ chuyên về dược liệu, việc này liên quan đến việc đầu tư tương đối lớn… từ việc dùng đất đến việc xây dựng, lại nữa là thu hút đầu tư. Đây là một công trình hệ thống tổng hợp tương đối lớn, ai đến đầu tư để làm? Sợ là có dùng sức của toàn huyện cũng chưa chắc có thể làm được?
Bành Nguyên Quốc thấy tâm tình Lục Vi Dân dường như không tệ, cũng liền đánh bạo nói.
- Phiêu lưu lớn như vậy, coi như là Bí thư Lục làm, trong huyện cũng không dám làm…