Nói cũng đúng, đường đường là Bí thư Quận ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn và Chủ tịch thị trấn đồng thời bị người ta ngấm ngầm mưu tính. Mà hơn nữa lại không hiển sơn lộ thủy, trong lúc nhất thời anh còn tìm không ra trong đó rốt cuộc là ai làm, nhiều lắm cũng chỉ có một hai đối tượng hoài nghi, còn không có chứng cớ.
Tuy nhiên điều này cũng không quan trọng, chỉ cần biết ngọn nguồn sự tình, liền có thể dễ xử lý hơn rất nhiều.
- Có điều chuyện này Tề Nguyên Tuấn cũng có trách nhiệm rất lớn. Nếu như không phải y với anh tranh chấp không ngớt ở hội nghị, những người đó sao có thể mượn đề tài để nói chuyện của mình? Có gì bất đồng hoàn toàn có thể trao đổi sau với anh, sao cứ phải muốn cùng anh cãi lộn trong hội nghị, đây là ý gì? Cố ý biểu hiện y ở Oa Cố có sức ảnh hưởng, nói có người nghe? Ép ý dân?
Chương Minh Tuyền vẫn tức sôi gan khó bình tĩnh lại được, y vốn dĩ luôn không hợp nhau với Tề Nguyên Tuấn. Thị trấn Oa Cố từ trước đến nay đối với Quận ủy đều là chẳng nóng chẳng lạnh, đối với rất nhiều công việc do Quận ủy an bài cũng là lấy những cái lợi mà làm, không có lợi liền kéo dài tiến độ, trải qua thời gian dài liền hình thành loại thói quen bằng mặt không bằng lòng này. Đó cũng mới khiến cho Lục Vi Dân gặp lại sự chống lại vô ý thức ở vấn đề di dời xây dựng chợ nông sản:
- Được rồi, anh Chương, nếu chúng ta đã biết đây không phải là ông Tề cố ý gây nên thì dễ làm hơn rất nhiều. Nói trở lại, tôi cũng có chút sai lầm, vấn đề này đã quá đứng ở trên khía cạnh toàn quận mà xem xét, hơn nữa không để ý đến phương diện thái độ của thị trấn Oa Cố. Ở hội nghị thái độ cũng quá võ đoán, chả trách ông Tề và bọn họ phản đối.
Lục Vi Dân cũng đang tổng kết phương pháp làm việc của mình.
- Hơn nữa cái rễ này là ở trên, ông Tề không có ý định mở rộng mâu thuẫn của chúng ta, nhưng có vài người chỉ sợ thiên hạ không loạn, thế nào cũng phải làm trò ở bên trên.
Chương Minh Tuyền cũng bình tĩnh trở lại, sắc mặt trầm xuống, y đương nhiên biết hàm ý trong lời Lục Vi Dân. Người có thể gây ra sóng gió, châm ngòi nổ ở vấn đề này, đương nhiên không phải là người bình thường. Lục Vi Dân là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, làm điều này nhắm vào hắn, vậy tự nhiên là đã nắm chắc, thậm chí có thể nói rõ biết cái chuyện này cuối cùng sẽ lộ ra chân tướng, nhưng vẫn dám làm. Đây cũng chính là nói rõ không sợ Lục Vi Dân biết được.
Y ở trong huyện cũng không phải không có mối quan hệ, đối với quan hệ thân sơ của Lục Vi Dân trong huyện cũng đại khái biết được. Nghiền ngẫm một chút, y cũng có thể đoán được là ai ở trong gây chuyện. Chiêm Thái Chi còn không có sự quyết đoán này, Dương Hiển Đức cũng không có bản lĩnh này, mà Lý Đình Chương hiển nhiên không ra hạ sách như vậy, còn về Lương Quốc Uy, căn bản không cần loại phương thức này, cái này ngoại trừ Thích Bản Dự còn có thể là ai?
Chương Minh Tuyền tuy không ưa Tề Nguyên Tuấn, nhưng cũng biết nhìn đến tình thế trước mắt mà nói, thật không nên so đo quá nhiều với Tề Nguyên Tuấn. Hơn nữa, y cũng dám khẳng định Tề Nguyên Tuấn hiện tại cũng có nỗi khổ không nói ra được, trong lòng lại càng thấp thỏm. Biết rõ bị người ta ngấm ngầm mưu tính, y vẫn không thể giải thích, giải thích rồi lại có ai sẽ tin? Cởi chuông vẫn phải cần người buộc chuông, chuyện này xử lý làm sao, vẫn phải đến tay Lục Vi Dân. Hơn nữa chuyện này không nên kéo dài không giải quyết, kéo dài càng lâu, những người bên dưới đồn đại càng nhiều, càng dễ cho người ta có cơ hội để lợi dụng, thậm chí còn thật sự sẽ phát triển đến mức phóng lao theo lao không thể vãn hồi. Vốn là bị người ta ngấm ngầm mưu tính, đến cuối cùng lại phải đổi thành phải đi theo con đường mà người khác vẽ ra.
- Bí thư Lục, chuyện này tôi thấy không thể để như ý nguyện của đám người đó được. Tôi xem chừng Tề Nguyên Tuấn lúc này cũng lo sợ bất an, y cũng không muốn bị người ta lợi dụng, nhưng hiện tại y cũng sợ mất mặt tới tìm anh. Ha ha, chuyện này vẫn phải anh chủ động mới được.
Khuôn mặt âm trầm Chương Minh Tuyền dần dần giãn ra, cười ha ha nói.
Lục Vi Dân cũng không nghĩ đến Chương Minh Tuyền nhanh như vậy có thể nghĩ thông suốt các mấu chốt ở trong đó, cười gật đầu:
- Ừ, anh Chương, chúng ta không thể mắc lừa kẻ xấu. Có một vài người luôn luôn coi người khác là kẻ ngốc, cho rằng chỉ có y mới là người thông minh, kết quả ư, luôn luôn là đem đá đập chân mình.
Nghe được Lục Vi Dân nói như vậy, Chương Minh Tuyền xem như yên lòng.
Y hiện tại về cơ bản là bị đóng dấu, đều biết rằng y và Lục Vi Dân càng gần nhau. Lục Vi Dân ở bên trong Quận ủy sẽ có rất nhiều chuyện không tiện ra mặt đều là y ra mặt. Huống chi ở trong huyện cũng có vài người từ trước đến nay không ưa y, y cũng không hi vọng giành được sự hài lòng của những người đó. Đi theo Lục Vi Dân, chí ít cũng có thể làm một chút chuyện cụ thể, xứng đáng với