Mấy người đang nói giỡn trong phòng, đột nhiên nghe được ngoài cửa chính quyền xã vọng vào một giọng nữ thê lương:
- Có người nhảy sông!
Mấy người trong viện đều giật mình. Lục Vi Dân phản ứng nhanh nhất, bước một bước lớn đã đến cửa chính. Từ cửa chính, hai người dáng gầy giơ xương chừng năm mươi tuổi chạy vào, không kịp thở đã vội nói:
- Bí thư Vu, Chủ tịch xã Thạch, không xong rồi, Thạch Mai nhảy sông!
Vu Liên Sơn và Thạch Thừa Thái chạy theo sau Lục Vi Dân cũng biến sắc:
- Hồ Thuận Xương, sao lại thế này? Không phải đã bảo cậu cố gắng khuyên nhủ cô ấy sao? Sao giờ lại nhảy sông, còn không nhanh gọi người xuống nước vớt người?
- Bí thư Vu, chuyện không liên quan tới tôi, giờ đang là giữa trưa, làm gì có người nào? Tôi cũng không biết bơi.
Người đàn ông năm mươi tuổi vừa chạy đến sắc mặt tái nhợt, trong lòng kêu khổ không ngừng, đem Thạch Mai hận tới mức nghiến răng nghiến lợi. Trong phòng làm việc nói rất hay, vậy mà chỉ chớp mắt, ra cửa liền nhảy sông, nếu chết, không phải mình trở thành người chịu tội thay sao? Thạch gia ở xã Thạch Kiều là thế gia vọng tộc, Thạch Mai này trước khi chết là sao chổi Bạch Hổ tinh người thấy là trốn, nhưng giờ nếu chết, một đám thân thích dài đến tám cây sào, đến lúc đó còn không tìm tới cửa, mình không muốn làm người chịu tang?
Lục Vi Dân đã không kịp quản tới việc khác, tập nhiều thành thói quen khiến hắn một hơi lao ra cửa chính quyền xã, chạy thẳng một hơi mấy chục mét về phía đập chứa nước Thạch Kiều.
Chính quyền xã Thạch Kiều không tu sửa lại mấy trăm mét con đường nhỏ đổ dốc phía ngoài, ở đây chỉ có đập chứa nước được xây dựng từ những năm năm mươi, cũng nhờ có đập chứa nước nhỏ này, mà phong cảnh chính quyền xã Thạch Kiều lại có vẻ đẹp đặc biệt tới vậy.
Thậm chí không ít lãnh đạo ở huyện đều đặc biệt thích chọn xã Thạch Kiều làm nơi nghỉ trưa, làm chỗ trọ, buổi chiều mang mũ rơm tới cạnh đập chứa nước, ngồi trên chiếc ghế đẩu bằng trúc dưới bóng cây, hút thuốc lá uống nước trà thật không gì sánh kịp, quăng mấy cây gậy tre xuống nước, gió mát nhẹ thổi, mặt nước lăn tăn gợn sóng. Tới năm, sáu giờ chiều là có được mấy cân cá trắm cỏ, cá chép trong tay, sau đó nhàn nhã trở về huyện, vừa đúng lúc đến giờ về.
Kỳ thật, đập chứa nước ở Thạch Kiều chứa không ít nước. Khi Lục Vi Dân chạy tới đập chứa nước, đã có hai ba người con gái đang ở trên bờ đập khoa tay múa chân, còn có một hai người thanh niên đang cởi quần áo chuẩn bị xuống nước cứu người, nhưng vừa nghe được đám con gái nói tên người nhảy sông, lập tức liền dừng cởi áo, không còn dấu hiệu muốn xuống nước.
Lục Vi Dân cũng không nghĩ được gì khác, vội vàng hỏi Hồ Thuận Xương - nhân viên hòa giải của sở tư pháp xã đang đi phía sau mình nơi Thạch Mai rơi xuống nước, rồi cởi quần dài và áo trong, như một con cá nhảy vào hồ nước.
Lục Vi Dân bơi rất tốt, nước trong đập chứa nước Thạch Kiều mát lạnh, trong nước mở to mắt cũng không hề thấy ngứa mắt như ở bể bơi. Liên tục lặn xuống vài lần, Lục Vi Dân mới tìm được người rơi xuống nước. Chỉ có điều người này rơi xuống nước đã được một lúc, nên lâm vào tình trạng hôn mê rồi. Lục Vi Dân ra sức bơi tới gần đối phương, cố nắm lấy phần eo đối phương, lúc này mới cảm giác được đối phương dường như là cô gái tuổi còn trẻ, tuy nhiên lúc này cứu người quan trọng hơn, hắn cũng bất chấp, liều mạng mang đối phương trồi lên mặt nước.
Hồ Thuận Xương cùng cán bộ chính quyền xã vội vàng chạy đến giúp Lục Vi Dân đưa đối phương lên bờ đập.
- Xong rồi, không cứu được nữa, đã ngừng thở rồi!
- Ôi, cô gái này cũng thật là… Sao lại nghĩ quẩn vậy chứ?
- Này, đổi là cô, sợ rằng cô cũng đã sớm học cô ấy rồi.
Lục Vi Dân tuyệt đối không ngờ mình lao lực trăm cay nghìn đắng cứu được một người, kết quả lại nghe thấy những lời như vậy, hắn không rõ người minh cứu lại có ấn tượng xấu xa đến vậy, chẳng lẽ nói người này là “yêu không mời người không gặp”?
Chẳng qua lúc này hắn không có tâm tư mà nghĩ đến điều khác, hắn đơn giản làm một vài kiểm tra, phát hiện cô gái trẻ tuổi nằm trên mặt đất này hô hấp và nhịp tim đập dường như đã ngừng cả, bởi vì ở trong nước quá lâu, nhưng chắc chỉ mới ngừng đập một thời gian không quá dài, hẳn là còn có thể cứu được mới đúng.
- Tiểu Lục, tình hình thế nào?
Thẩm Tử Liệt vẻ mặt nghiêm trọng sau khi tách mọi người ra liền hỏi,
- Còn có thể cứu được nữa không?
- Bí thư Thẩm, nhịp tim và hô hấp của cô ấy đều đã ngừng, tôi phải thử một lần