- Thường ca, chúng ta dù sao cũng phải làm. Chắc chắn là chúng ta có thể làm được việc này. Chúng ta cũng chẳng ham gì lãnh đạo khích lệ, nhưng ít nhất cũng phải chứng minh chúng ta không phải là không làm được việc đúng không?
Lục Vi Dân vừa suy nghĩ đến tâm tư của đối phương vừa trầm ngâm nói:
-Tìm đường thì chúng ta cùng tìm. Vừa nãy tôi và Tiểu Tô đã rất rầu rỉ, vì chúng tôi chẳng biết gì cả đối với ngành này, thực sự không biết nên làm thế nào. Bây giờ Thường ca đến thì tốt rồi, một chuyên gia đã đến thì chúng em coi như có người tâm phúc.
- Được rồi, Tiểu Lục, đừng tâng bốc anh thế làm gì. Ở cục Thương nghiệp này, Thường Ca tôi là một nhân vật mà ai nấy gặp đều ghét cả. Được ngưỡng mộ như cậu nói, thì tôi đã được làm Cục trưởng rồi?
Người đàn ông có khuôn mặt dài cười lên. Tuy giọng điệu có chút hòa hoãn:
-Tiểu Lục, vừa nãy cậu nói chúng ta không mong gì khác, mà chỉ mong được chứng minh chúng ta có thể làm được. Câu nói này tôi rất thích. Ở Nam Đàm chúng ta bên này tôi có quen vài người kinh doanh buôn bán hoa quả. Nhưng trái kiwi này ở huyện Nam Đàm chúng ta thì sợ khó mở ra được cục diện lắm. Dù là ở Lê Dương thì cũng vậy thôi. Chỉ có thể trông mong Nam Xương bên kia xem có chút khả năng gì không.
- Thường ca, chuyện này chúng ta phải nhanh chóng tiến hành, không được chậm trễ nữa.
Lục Vi Dân cũng là thuận cột leo lên.
- Ở các xã, thị trấn bên huyện này, chúng tôi về cơ bản đều đã có sự tính toán trước rồi. Tinh lực chủ yếu phải đặt vào vấn đề tìm đường tiêu thụ.
- Tiểu Lục, chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Dù là ở Xương Châu bên kia có thể có một số con đường tiêu thụ. Vậy cậu tính xem nông dân có thể tự thuê xe kéo đến Xương Châu hay không? Hay là chúng ta phải tổ chức con đường tiêu thụ thống nhất? Là tình trực tiếp bán hàng ra như thế, hay là lựa chọn và đóng gói đơn giản?
Người đàn ông có khuôn mặt dài cười như không cười, liếc mắt nhìn Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh một cái.
- Việc buôn bán, bất luận là vận chuyển hay về giá cả thì đều sẽ có tổn thất. Hơn nữa đường tiêu thụ cũng có hạn chế. Nếu như đóng gói đơn giản thì những việc về sau cũng không ít đâu.
Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh đều là niềm vui bất ngờ đan xen. Không ngờ Thường ca này thực sự cũng rất có bài bản, cách thức. Rất nhiều vấn đề tuy Lục Vi Dân cũng nghĩ tới nhưng về thao tác cụ thể thì vẫn chưa từng thực sự tiếp xúc. Có một chuyên gia sành sỏi có sự tiếp xúc thực tế thế này, thì có thể tránh được rất nhiều đường vòng, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức.
- Thường ca, hai chúng em đều không quen thuộc lắm đối với những điều này. Vì thế nên vẫn phải nhờ anh – người chuyên nghiệp trong những việc này ra tay cầm lái. Tôi và Tiểu Tô làm cấp dưới của anh tuyệt đối không thành vấn đề.
Lục Vi Dân xoa xoa tay rồi kéo lại một chiếc ghế mây, ngồi bên cạnh người đàn ông có khuôn mặt dài:
- Thường ca, anh nói xem, bên này còn có việc gì cần lập tức phải làm nữa?
- Ha hả, Tiểu Lục, cậu thật là biết miệng ăn nói đấy.
Người đàn ông có khuôn mặt dài hiển nhiên có ấn tượng không tồi về Lục Vi Dân. Người đi ra từ Văn phòng Huyện ủy thì hầu như ai cũng có một số lề lối, có thể khách khí tôn trọng mình như thế này khiến cho Thường Xuân Lai có chút bất ngờ.
Lúc đầu anh ta cố ý giả bộ như thế chính là muốn cho đối phương không thể chấp nhận chính mình. Sau đó sẽ cho quay về Cục để tìm người khác. Không ngờ đối phương lại vẫn tôn trọng và khách khí với mình như thế. Hơn nữa một số lời nói còn nói đến điều trong tâm khảm của chính mình. Điều này khiến cho anh ta có chút vứt bỏ thể diện của mình đi.
- Thường ca, hiện tại ba người chúng tôi đồng tâm hiệp lực cũng tốt, là cùng chung một con thuyền cũng được, cũng chỉ có thể kiên trì cố gắng làm tốt việc này. Tôi và Tiểu Tô đều không có kinh nghiệm gì cả, chỉ đành dựa tất cả vào anh thôi.
Lục Vi Dân suy đoán tâm tư của đối phương. Hắn biết cũng có một chút đắn đo. Nếu như là mình thì vấn đề này không có chút bản lĩnh nào. Chỉ sợ cũng khiến đối phương xem nhẹ.
- Tôi và Tiểu Tô vừa nãy cũng thương lượng với nhau rồi. Cũng giống như Thường ca đã nói. Nam Đàm cũng được, Lê Dương cũng được, chỉ sợ mức độ thị trường chấp nhận rất ít mà thôi. Trong tỉnh thì cũng chỉ có thể trông mong vào Xương Châu. Cũng may tôi và Tiểu Tô đều