Lục Vi Dân âm thầm gật đầu. Mao Dung này có thể làm được phó chánh văn phòng ở trong Ủy ban nhân dân thì cũng là có chút tầm nhìn, vừa mới nhìn là đã thấy vấn đề trung tâm rồi.
- Chủ nhiệm Mao, cô nói có lý lắm. Chúng tội cũng đang cân nhắc xem nên tăng cường sức cạnh tranh như thế nào. Tôi nghĩ như thế này, một mặt tôi đang suy nghĩ đến việc thuần thục hóa sức lao động để thể hiện ưu thế của chúng ta. Nhà máy thực phẩm đồ hộp của huyện hiện tại đang ở tình trạng ngừng sản xuất, các nhân viên đều chỉ có thể lấy 60% tiền lương cơ bản. Nêú như doanh nghiệp này mà ở Nam Đàm chúng ta thì tôi nghĩ có thể dùng phương thức mượn nhân công của nhà máy đồ hộp để đi vào sản xuất đầu tiên. Như vậy có thể nâng cao năng suất lao động lên mức cao nhất.
Lục Vi Dân cười nhạt, giới thiệu.
-Ồ, đây cũng là một ý kiến hay đấy. Những thương nhân Hồng Kông này không giống với những doanh nghiệp quốc doanh trong nước ta, rất chú trọng đến hiệu quả và lợi ích. Nếu có thể giải quyết cho anh ta vấn đề công nhân thuần thục thì anh ta chắc chắn sẽ vừa lòng. Đây rõ ràng là một ưu thế lớn của chúng ta. Nhưng công nhân của nhà máy thực phẩm đồ hộp kia không biết là anh có biết rõ hay không. Tuy nói là công nhân lành nghề nhưng về kỷ luật và tính tích cực trong công việc thì vẫn chưa khiến người ta hài lòng. Theo tôi được biết thì trong xã hội tư bản chủ nghĩa thì những xí nghiệp đó sợ là yêu cầu về phương diện này khá cao, cường độ lao động cũng khá lớn. Công nhân của nhà máy thực phẩm đồ hộp của huyện chúng ta có khả năng thích ứng được hay không, có muốn làm hay không thì chúng ta vẫn cần phải điều tra tìm hiểu thêm
Lục Vi Dân âm thầm gật đầu. Người phụ nữ này quả là đã nhìn trước sự việc, suy nghĩ rất cẩn thận thấu đáo, không giống như mấy người phụ nữ chỉ như bình hoa làm đẹp, nói mấy câu là có thể khiến cô ta trở nên mơ hồ. Người phụ nữ này cách suy nghĩ rõ ràng, nhìn nhận vấn đề cũng thật chuẩn xác.
- Chủ nhiệm Mao, cô nói vấn đề này ra thực sự đúng là một vấn đề. Tôi đã từng tìm hiểu, nhà máy thực phẩm của huyện ở trong trạng thái nửa sống nửa chết đã một hai năm nay rồi. Công nhân viên chức của nhà máy kêu than ầm trời. Hơn nữa không ít là cặp vợ chồng đều đi làm ở đó, trên còn có người lớn, dưới còn có trẻ con. Bọn họ không phải là không muốn làm mà là không có việc gì có thể làm được. Nếu như có thể có sự bồi thường đủ về kinh tế cho họ, hay nói cách khác là có sự kích thích thì tôi tin tưởng rằng những công nhân của nhà máy thực phẩm này sẽ vui vẻ mà làm việc, hơn nữa cũng có thể giảm đi rất nhiều áp lực cho Ủy ban nhân dân huyện của chúng ta.
Lục Vi Dân cười nói.
Công nhân của nhà máy thực phẩm huyện đã vài lần phản ánh tình hình của họ với Ủy ban nhân dân huyện, yêu cầu Ủy ban nhân dân huyện giải quyết cho bọn họ vấn đề sinh tồn. Chỉ có tiền lương cơ bản thôi thì khó mà duy trì được cuộc sống bình thường của họ. Nhất là một số nhân công có gánh nặng khá lớn cũng đưa ra yêu cầu huyện phải nghĩ ra cách gì đó để giải quyết tình trạng khó khăn mà nhà máy thực phẩm đang phải đối mặt. Đây cũng là một vấn đề khó gây đau đầu ở huyện.
Mao Dung hiển nhiên cũng hiểu tình hình. Xem ra đầu óc của trợ thủ này của mình cũng rất được việc. Những điều này có thể nghĩ ra được. Hơn nữa lại tính toán chu toàn được như thế, hẳn là đã bỏ ra không ít thời gian. Cô gật đầu xác nhận điều này:
- Ừ, chủ ý này không tồi. Còn có gì nữa?
- Một mặt khác thì cũng sẽ đề cập đến một hạng mục công tác khác mà tôi muốn báo cáo với chủ nhiệm Mao, đó là kiến thiết khu công nghiệp kinh tế mới.
Lục Vi Dân trầm giọng:
- Suy nghĩ của tôi là chúng ta có thể mượn cơ hội này để xây dựng khu khai thác phát triển công nghiệp, khiến cho các thương nhân Hồng Kông ý thức được rằng huyện Nam Đàm chúng ta sẽ vì việc kiến thiết khu khai thác phát triển kinh tế mà lập nên một loạt ngành sản xuất chủ yếu với ngành sản xuất gia công thực phẩm làm chính. Điều này chắc chắn sẽ có sức hút không nhỏ trong việc thúc đẩy sự đầu tư của Nam Đàm chúng ta với việc xây nhà xưởng. Dù sao đi nữa thì chúng ta đã có một số cơ sở về phương diện này. Ví dụ như ngành nghề đóng gói và in ấn của huyện chúng ra có thể phối hợp đồng bộ với ngành gia công thực phẩm, chứ không cần họ phải tìm kiếm ở bên ngoài nữa.
Mao Dung rốt cục hiểu được ý đồ mà Lục Vi Dân hôm nay muốn báo cáo với mình. Thu hút đầu từ đương nhiên là một mặt. Nhưng càng quan trọng hơn chính là việc xây dựng khu công nghiệp kinh tế mới này.
Nếu nói thu hút đầu tư hắn có thể mượn sức mạnh bên ngoài để thực hiện mục tiêu. Vậy thì việc xây dựng khu kinh tế mới sẽ không