Ngón tay Dương Uyển đã sờ đến chốt cửa sổ, nghe thấy Đặng Anh gọi lại hậm hực rút về.Cô quay đầu lại hỏi Đặng Anh: “Chuyện gì?”Đặng Anh ngẩng đầu liếc rèm che cửa sổ, chỉ nói: “Qua đây trước đã.”Dương Uyển đứng dậy đi trở lại chỗ Đặng Anh, nhưng vẫn không nhịn được ngó ra ngoài: “Đang đánh ai à?”“Ừ.” Đặng Anh giở một quyển sách ra, cùng thu lại tầm mắt mình: “Đừng ra ngoài, chờ họ kết thúc đã.”Dương Uyển gật đầu, không lỗ m ãng lên tiếng nữa, ôm đầu gối ngồi xuống cạnh Đặng Anh, tập trung lắng nghe.Chiều xuân, lông chim xanh biếc rung rinh dưới ánh nắng vàng, mọi cái bóng trong sân đều biết tự giác trước trong xanh ngày nắng, khẽ khàng náu đi.Ngoại trừ tiếng trượng bên ngoài, âm thanh bốn phía đều lặng bặt, thậm chí còn không nghe thấy tiếng kêu thảm của người thụ hình.Nhưng Dương Uyển và Đặng Anh đều biết rõ, đó là bởi người thụ hình bị bịt miệng.
Người chấp hình không cần tiếng của họ để báo hiệu cho người khác.Thế nên, đây không phải trừng phạt đối với nô tì, đây là trượng hình xử tử.Hai người đều không nói gì thêm, trầm mặc cùng đợi thảm kịch bên ngoài kết thúc.Tiếng trượng chứa đựng sát ý mồn một, không mảy may cho người thụ hình bất kì cơ hội sống sót nào, chuẩn xác đúng chỗ, gọn gàng nhanh chóng, sau mười mấy trượng đã nghe thấy tiếng xương sống gãy lìa.Dương Uyển không kìm được hít mạnh một hơi, quơ tay bóp chặt cổ tay Đặng Anh.Tay áo xuân thùng thình, ban nãy phải dạy học viết chữ nên chàng xắn ống tay áo lên ba tấc, nửa cánh tay trần đặt trên bàn, Dương Uyển vừa nắm vào đã lập tức phá tan nam nữ đại phòng.Đặng Anh cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn kia.
Da tựa men sứ, nổi bật dưới chiếc xuyến ngọc bích.Giống như tất cả tiểu thư khuê các trong kinh thành, cô vốn để móng tay dài khoảng nửa tấc, nhưng vì cào cấu trong lúc rơi xuống sườn núi nên đã gãy mòn gần như toàn bộ, mọc ra bây giờ đều là móng mới, tạm thời không sơn móng tay, chất mềm, màu sắc cũng nhàn nhạt.Đặng Anh thường tránh né cơ thể con gái trẻ trung đẹp đẽ che đậy dưới lớp tơ lụa ấy theo thói quen.
Y như chàng tránh né cơ thể chính mình.Nhưng chàng không dám tránh né sự “đụng chạm” đến từ Dương Uyển, sợ bị cô hiểu lầm là mình ghét bỏ không thích tiếp xúc với cô.Thế nên chàng chỉ có thể thử dùng lực, lặng lẽ thu cánh tay về trước người, định rút cổ tay ra khỏi bàn tay cô.Dương Uyển không buông tay, trang sách ma sát với cánh tay trên bàn, trượt về phía chàng theo lực thu của chàng, Đặng Anh lập tức không dám cử động nữa, đành phải đặt ngang cánh tay cứng đờ trên bàn, mặc cô càng nắm càng siết.Không bao lâu sau, tiếng trượng ngừng lại.Tiếp đó là âm thanh kéo đi, áo vải mỏng manh chà qua bụi cỏ, hai, ba cái bóng đen mờ lướt qua rèm sa, bước chân rất mau, chẳng mấy chốc đã đi xa.Từ đầu đến cuối, quá trình này đều không phát ra tiếng người nào, chỉ có âm thanh da thịt vang dội và tiếng bước chân gấp gáp mà ung dung.Thế nhưng, mùi máu ngập ngụa không gian.Lúc thi thể bị kéo qua cửa sổ, Dương Uyển lập tức ngửi thấy mùi máu tanh, trong dạ dày thình lình như dời sông lấp bể.Cô muốn ói.Kỳ lạ là, không phải cô sợ người chết bị kéo đi bên ngoài mà chỉ là thuần túy buồn nôn.“Sao thế?”“Không có gì, chỉ là… rất… rất muốn nôn.”Cô che miệng quay lưng đi, hai vai co rụt, gắng nhịn cơn buồn nôn kia xuống.“Có phải đây… không phải lần đầu tiên đúng không?”Còn chưa dứt lời, một trận nôn nao đã dâng lên, dịch dạ dày gần như xộc lên họng, đột ngột k1ch thích mắt cô.
Cô vội ngồi xổm xuống nín thở, nhẫn nhịn đến độ về sau, toàn thân như co thành một cụm, rét lạnh cả người, run như cầy sấy.Đặng Anh nhìn Dương Uyển ngồi dưới đất, nhất thời hoảng hốt.
Chàng cúi đầu nhìn bàn tay mình, chượt cảm thấy ý muốn chạm vào cô lúc này của mình thật trơ tráo ti tiện.
Chàng vội nắm tay rụt vào tay áo, xoay người rót một chén nước, vén áo ngồi xuống, đưa chén nước đến trước mặt cô: “Uống ít nước đi.”Dương Uyển nhận lấy chén, ngửa đầu ngậm một hớp, ấn ngực thử nuốt xuống, rốt cuộc cũng dần dịu cơn.Cô lại lấy nước súc miệng, ngẩng đầu vén lọn tóc bị hơi thở phun rối ra sau tai, nhấc tay áo lau khô nước mắt bị kích thích rỉ ra, thở hổn hển nói: “Suýt… suýt nữa chết mất thôi.”Đặng Anh nhận lấy cái chén cô đã uống hết đặt lên bàn sách, dằn gợn sóng trong lòng mình xuống, “Xin lỗi, không biết cô sẽ khó chịu như thế, ta…”“Không sao đâu.”Dương Uyển không biết câu “Xin lỗi” này của chàng là xin lỗi vì điều gì, cũng không biết phải giải thích thế nào với chàng về phản ứng của mình.
Dù sao, ở xã hội hiện đại văn minh, hiện trường “xử tử” một người nhất thiết phải được ẩn khỏi đại chúng.
Cô có khái niệm về mặt luật pháp đối với tử hình, nhưng không có khái niệm cụ thể đối với thi thể mới và mùi máu tanh trên thân người chết.Cô nghĩ ngợi, day huyệt thái dương căng tức: “Ta không sao, chỉ là mới nãy ngửi thấy mùi kia nên không nhịn được.”Nói xong lại khít mũi, nắm thành ghế đứng dậy, cúi đầu chỉnh sửa váy áo mình, lúng túng hỏi: “Dạo này sao Ti lễ giám phải xử tử nhiều người vậy?”Nhân lúc cô không chú ý, Đặng Anh khép tay áo, che làn da cổ tay, hỏi lại cô: “Khương thượng nghi nói thế nào với các cô?”Dương Uyển vừa sửa áo vừa lắc đầu: “Nữ quan ở Thượng nghi cục giữ lễ nhất, đại nhân không nhắc đến chuyện như vậy đâu.” Đoạn, trở lại bàn ngồi xuống, lấy sổ ghi chép của mình ra, giở một trang mới đè phẳng, nhúng mực nâng bút, ngẩng đầu nói tiếp: “Có điều, ta cũng có suy đoán, có phải là vì án tham ô của Lưu ly xưởng không?”Vốn dĩ, Đặng Anh không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng trông thấy Dương Uyển cầm bút, chàng lại không đành lòng qua quít với cô.
Kể từ khi quen biết Dương Uyển, cô vẫn luôn soạn bản ghi chép này, Đặng Anh không đọc được chữ trong đó nhưng khá thích dáng vẻ cô viết lách.
Thong dong nhưng chăm chú, chẳng hề mang thần sắc tự xót tự oán của nữ tử nội đình.“Chính vì chuyện này nên đánh chết người, vừa rồi cô sợ hãi như vậy, vì sao còn phải hỏi?”“Muốn sống trong cung một cách có hiểu biết hơn chút.”Đầu bút cô chỉ về phía cửa: “Huynh nhìn họ xem, không hiểu không biết chẳng phải đã chết rồi ư?”Rồi lại giơ bút về, chặn tóc mai rủ từ trên xuống sang bên tai: “Vả lại, ta chỉ hỏi huynh thôi, không sao.”Đặng Anh nghe cô nói vậy, không khỏi cười: “Cô tin ta thế cơ à?”“Đương nhiên là tin huynh rồi, trên đời không ai tin huynh hơn ta đâu.”Đặng Anh hơi ngẩn người.Lúc suy sút hay rơi vào ô danh bản thân không thể hiểu được, người ta thường sợ hãi có