Vừa dứt lời, giọng Lý Ngư ngoài cửa bỗng vọng vào.“Đặng Anh, anh có ở trong không?”Đặng Anh ngẩng đầu: “Có.”Lý Ngư “ôi” một tiếng, khập khiễng nhoài người trên cửa thúc giục: “Đã tan học một lúc lâu rồi mà sao anh vẫn ở đây vậy.
Trịnh bỉnh bút tìm anh sang Ti lễ giám, ta qua đây báo với anh một tiếng, anh thay quần áo rồi mau qua đi, ta lên cửa trực đây.”Dương Uyển nhìn cái bóng trên cửa rút đi, khoanh tay đứng thẳng người, nhíu mày thấp giọng: “Lầu gác bên sông thấy trăng trước.”11 Một thành ngữ xuất phát từ bài thơ “Thanh dạ lục” của Du Văn Báo, được sử dụng để chỉ việc nhờ tiếp cận với một số người hoặc sự vật mà vượt lên trước đạt được ích lợi nào đó.Đoạn cúi đầu nhìn Đặng Anh: “Họ tìm tới rồi.”Đặng Anh gật đầu, không đứng dậy ngay.
Chàng lặng thinh ngồi sau bàn sách, mặt trời ngả dần về Tây, hơi ấm sưởi cả một ngày chớp mắt đã nhòa đi trong gió hoàng hôn.
Đặng Anh chờ thẳng đến khi mặt trời lặn một nửa mới đứng lên.
Vết thương cũ trên cổ tay cổ chân bỗng truyền đến một trận đau rét khoan xương, khiến chàng bất đắc dĩ phải nhắm mắt lại chịu đựng.“Đau lắm à?”Dương Uyển bên cạnh hỏi.“Không đau…”“Không sao đâu, huynh đứng một chốc đã.”Cô chẳng hề để ý câu thoái thác của chàng, ngồi xổm xuống trực tiếp vén ống quần Đặng Anh lên, lấy từ trong ngực áo mình ra một chiếc khăn lụa thêu hoa phù dung.“Ta nói trước nhé, ta không chỉnh nắn lung tung, huynh cũng đừng cử động.”Nói rồi vươn một tay ra, gom ống tay áo chạm đất lên đầu gối, sau đó cẩn thận gấp khăn lụa lại, dùng để bao bọc vết thương trên cổ chân Đặng Anh.“Huynh thấy chưa, lúc ở Hải Tử không chịu nghe ta, bây giờ thành ra như này.”Trách xong câu này, cô lại lập tức quay sang an ủi chàng: “Có điều, huynh cũng đừng để tâm, thương thế này thực ra cũng không làm sao, chỉ là gặp ngày lạnh ẩm thì phải giữ ấm cẩn thận cho nó.
Như là lấy thứ gì dày dặn quấn lấy nó, đợi qua đợt lạnh rồi sẽ khá lên thôi.”Từ đầu đến cuối Đặng Anh đều không lên tiếng.Dương Uyển chỉnh xong góc cạnh khăn tay, thấy chàng bất động không nói gì, không khỏi ôm đầu gối ngẩng lên nhìn chàng.Một cái bóng lá cây vương lên mặt Đặng Anh, cô không thấy rõ lắm vẻ mặt chàng.Mặc dù hiện giờ chàng đã đồng ý trò chuyện với cô, nhưng về bản chất, chàng vẫn là một người trầm mặc, tựa như một văn bản nét chữ rất nhạt, từ lúc đặt bút đã phủ sẵn một lớp nhân tính an yên.“Sao vậy, huynh lại không chịu nói rồi.”“Ta… không muốn mình lãng phí đồ của cô.”“Anh không chịu mới là lãng phí đó.”Cô nói, chống đầu gối đứng lên phủi bụi trên chân: “Mau đi đi, ta cũng phải về Nam sở đây.”Đoạn, cười chỉ đống quả hạch trên bàn: “Ăn hết đi nhé, đừng lãng phí.”Đặng Anh nhìn quả hạch trên bàn, còn sót lại mấy viên.
Chàng đưa tay nhặt toàn bộ chúng lên.Lúc viết lách, Dương Uyển thường xuyên nhai chúng một khắc không dừng.Ban đầu chàng cũng chẳng cảm thấy những món này có gì đặc biệt ngon, thế nhưng ăn lâu rồi, dường như cũng thành một thói quen.Nghĩ đến, không khỏi tự giễu.Đưa tay đang định bỏ vào miệng, nào ngờ Dương Uyển ngoài cửa lại vòng về, bám lấy khung cửa, thò nửa người ra gọi chàng.“Đặng Anh.”Đặng Anh lúng túng nắm tay, giấy vào tay áo, nhất thời ăn không phải, thả lại cũng không được.Dương Uyển thấy chàng khó xử, cười một tiếng: “Vừa rồi ta quên nói với huynh, đừng quá xoắn xuýt, người như huynh ra lựa chọn không lầm đi đâu được.”Nói xong đung đưa cặp ngọc trụy phù dung đeo trên eo, đi về phía bóng tà nồng đặc.Ăn xong quả hạch, trà cũng nguội ngắt.Đặng Anh lau sạch tay rồi đi ra khỏi nội học đường.Mùi máu tanh đã hoàn toàn bị gió đêm thổi tan, trong gió thậm chí còn vấn vương mùi hương của một loài hoa nào đó.Hôm nay, vết thương ở chân chàng phát tác, đi lại hơi chậm chạp.
Nhưng Ti lễ giám lại nằm đằng sau Thọ Hoàng Điện, cần vòng qua Vạn Tuế Sơn, đi lên Trung Bắc Môn ở phía Bắc rồi băng qua hai cục Thượng phục giám và Châm nhị cục, đường rất xa.Lúc Đặng Anh đi tới nghị phòng Ti lễ giám, trời đã tối đen như mực.
Trịnh Nguyệt Gia giơ đèn đích thân chờ chàng dưới thềm đá.Đặng Anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa nghị phòng, cửa đóng, ánh sáng hé ra từ trong khung cửa sổ rất tối, bên trong tuy có tiếng người nhưng cũng được gắng sức hạ thấp.Trịnh Nguyệt Gia xách đèn đi đến trước mặt chàng, ánh đèn tức thì chiếu sáng mặt hai người.“Ti lễ giám có quy củ của Ti lễ giám, hôm nay huynh đã tới muộn.”Đặng Anh nghiêng mặt tránh ánh lửa, chắp tay nói: “Vâng, ta sẽ thỉnh tội với chưởng ấn.”Trịnh Nguyệt Gia vỗ vai chàng, nhìn ra sau lưng: “Anh muộn nửa canh giờ như vậy cũng đủ thay đổi cái nhìn của lão tổ tông về anh, ta không biết có phải anh cố ý hay không nhưng vẫn phải khuyên anh một câu, tính mạng của anh là do Ti lễ giám cho, nếu đã cho anh cái mạng này thì anh cũng giống như chúng ta.
Ở trong nội đình, không một nô tì nào có thể tự mình sống tiếp, Bệ hạ là chủ tử của chúng ta, lão tổ tông là ông trời che chở cho chúng ta, anh nhìn sai, anh sẽ phải chết.”Đặng Anh gật đầu: “Ta hiểu.”Xem người phải xem tướng tá.Trịnh Nguyệt Gia ở Ti lễ giám nhiều năm như vậy, mắt đã chứng kiến quá nhiều hoạn quan, một số đấu tranh từ Hải Tử đi ra, nhờ vào sức bền và cái gan đánh bạc danh dự, cuối cùng nên được chút trò trống, nhưng những kẻ nên trò trống ấy đều không phải hình người, tên nào tên nấy không phải mặt xanh nanh trắng thì cũng là hạng hai mặt tướng quan cốt nô.Nhưng người trước mắt, bộ tướng cốt bọc dưới áo bào xanh lại tựa hồ trời sinh đã khấp khểnh với nơi ẩm thấp lạnh lẽo này.Dù cho thái độ chàng khiêm tốn, dáng vẻ ngoan hiền, cũng chỉ xuất phát từ hàm dưỡng tự thân của chàng.“Hiểu thì tốt.” Trịnh Nguyệt Gia xoay người: “Theo ta vào đi.”Ti lễ giám tuy là một công thự quan trọng nhất nội đình, nhưng diện tích lại không lớn lắm, rộng ba gian, gian ngoài mở cửa ra là vào nghị phòng chính sảnh.Trịnh Nguyệt Gia đẩy cửa, ánh đèn vốn tối tăm trong phòng chớp mắt đã bị gió lùa thổi tắt mất mấy cây.Người ngồi trong ánh đèn đều ngẩng đầu, nhìn về phía Đặng Anh.
Hà Di Hiền ngồi chính giữa lúc này còn đang uống thuốc, không nhìn Đặng Anh, bát thuốc to bằng cái đấu che khuất mặt lão, giọng nói sau bát ồm ồm như ngậm một ngụm đờm: “Đến rồi?”“Vâng ạ.”“Đến rồi thì tốt.”Lão nâng bát từ từ uống hết thuốc rồi bàn tay cứ thế tiếp tục cầm bát trỏ vào bên cạnh mình: “Nguyệt Gia, con lại đây ngồi đi, sao lại hứng chí đứng cùng kẻ bề dưới như thế.”“Vâng, thưa lão tổ tông.”Trịnh Nguyệt Gia khom người vái một vái, vén bào đi đến cạnh Hà Di Hiền ngồi xuống, thuận tay nhận lấy bát thuốc của lão, cầm trong tay cẩn thận dùng tay áo của mình lau.“Được rồi.”Hà Di Hiền vươn tay định đoạt lại: “Ngày nào cũng uống, con có còn cần da của