Cô hít một hơi thật sâu rồi mới dám mở cửa bước vào nhà. Nhưng khi vừa mở ra lại chả thấy hai cha con họ. Cô liền đến hỏi bà quản gia:
- Bọn họ đâu rồi ạ??
Bà vừa định trả lời thì có tiếng nói từ trên lầu truyền xuống:
- Mới đi mấy ngày đã nhớ??
Cô giật bắn người nhìn trên lầu. Anh đã đứng đó. Cô đỏ mặt cúi đầu. Còn anh thì lại thấy hành động bây giờ của cô thật ngốc. Anh bước từng bước xuống lầu. Những bước đi đó không khác gì thần chết đến đòi mạng. Cô vừa định chạy lên lầu thì Vũ Băng Lãnh ra khỏi phòng cùng với bác sĩ. Cô lo lắng đến đỡ và hỏi:
- Ông làm sao vậy??
Vũ Băng Lãnh cười vỗ tay cô:
- Ta không sao, cháu vừa mới đi đâu về vậy??
Cô vừa định trả lời thì anh cắt ngang:
- Lúc nãy còn có xe đưa rước.
Câu này chính là ám chỉ cô được đàn ông chở về nhà(hàm ý châm biếm). Cô cười gượng nói:
- Cháu đi gặp bạn lâu năm, ông đừng lo.
Vừa dứt câu cô lại nghe tiếng cười đầy khinh bỉ của anh. Cô làm bộ ngó lơ nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu. Cô dìu Vũ Băng Lãnh vào ghế rồi ngồi bên cạnh. Ông quay sang hỏi cô:
- Nghe nói cháu là sinh viên y dược??
Cô cười rồi gật đầu. Ông ấy nói tiếp:
- Cháu có muốn