Cảnh Tư lạnh mặt ngồi trong xe, nhìn giang cảnh biệt thự của Tiêu Linh bên ngoài cửa sổ xe, hờ hững nhíu mày.
(giang cảnh biệt thự là biệt thự xây bên bờ sông, bước ra vài bước là đến bờ sông, ngắm cảnh trường giang)
"Cô đưa tôi đến đây làm gì?"
Tiêu Linh đậu xe xong, giải thích: "Lúc ký đơn ly hôn, tôi đa chuyển căn nhà tôi ở cùng Anna sang tên cô ấy, khoảng thời gian này tôi đều ở đây."
Hèn gì Đới Thiến nghe đồn Tiêu Linh và Anna xào xáo ra ở riêng, thì ra cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, Tiêu Linh thật sự dọn ra khỏi nhà của cô và Anna.
Cảnh Tư im lặng, cuối cùng mới lạnh nhạt nói: "Anna trọng tình, có lẽ muốn giữ lại kỷ niệm trong ngôi nhà đó."
"Cô ấy không cần gì cả." Tiêu Linh lắc đầu, lúc nói chuyện đã xoay người mở cửa xe. "Nhưng tôi không thể không đưa, dù sao cũng là tôi nợ cô ấy."
Bóng dáng Tiêu Linh xinh đẹp thướt tha, trong đêm tối lạnh lẽo, lại có một chút cảm giác mong manh yếu ớt.
Nghe được giọng nói Tiêu Linh mang theo sự dung túng và áy náy khi nhắc đến Anna, lòng Cảnh Tư cảm thấy hơi đắng chát, nhưng nàng không nói ra lời, chỉ theo Tiêu Linh xuống xe.
Đi một đường lên phòng khách* trên lầu một, Cảnh Tư đứng bên giường nhìn Tiêu Linh ra ngoài rồi đóng cửa phòng, mới đột nhiên cảm thấy hình như có gì không ổn. Tuy nàng và Tiêu Linh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng quan hệ của hai người không phải chỉ đôi ba câu là nói xong, vậy mà nàng cứ thế mạo muội đi vào nhà Tiêu Linh, đây không chỉ là không hợp tình lý, còn không hợp với tính cách đó giờ của nàng. Có điều trong lòng Cảnh Tư âm thầm giãy dụa một hồi, nàng thấy Tiêu Linh đang từ từ đi lại gần nàng, đột nhiên trong lòng quên cả giãy dụa.
*phòng khách là phòng dành cho khách.
Có lẽ chỉ cần một đêm thôi, một đêm là đủ rồi. Ít nhất đêm nay, nàng muốn theo bước chân Tiêu Linh, mà cũng có thể là, theo tiếng lòng mình.
Lúc Tiêu Linh tắm xong quay trở lại phòng khách, Cảnh Tư vẫn đứng đờ người trong phòng, chỉ là từ bên giường dời tới trước cửa sổ lớn bằng kính. Nàng đứng thẳng người lạnh lùng đưa lưng về cửa phòng, ánh đèn chiếu lên chiếc bóng nàng đổ dài, người nàng được bao phủ bởi ánh sáng vàng rực, nhưng vẫn không sưởi ấm được bóng dáng thanh cao kiêu ngạo của nàng.
Nghe tiếng bước chân Tiêu Linh đang tiến gần về phía nàng, Cảnh Tư theo bản năng quay đầu lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn cô, quát lên kêu cô dừng bước.
Khẽ tung tung nhè nhẹ áo choàng tắm trong tay (cái hành động giống như đang cầm một vật gì đó trên tay và tung lên xem nó nặng bao nhiêu ấy), Tiêu Linh cười như vô tội, "Tôi chỉ muốn hỏi cô, có muốn đi tắm một chút không?"
Tiêu Linh tắm xong tóc ướt sũng, trên người cô, khăn áo lỏng lẻo, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn trước ngực. Cô chỉ buộc cái nút thắt bên hông, với tư thế bước qua của cô, có thể thấy rõ đôi chân thon dài lay động, khiến người mơ tưởng sâu xa.
Cảnh Tư bất giác kéo sát lại cổ áo bộ lễ phục của mình, nàng lùi từng bước, vươn tay nhận lấy áo tắm trên tay Tiêu Linh, nói: "Nếu không còn gì để nói, cô có thể về phòng."
"Cô làm gì phòng thủ dữ vậy?" Tiêu Linh đặt mông ngồi xuống giường, cô xõa mái tóc dài xuống trước ngực một cách gợi cảm, đôi chân gác lên nhau, hành động lơ đãng, lại tạo thành một hình ảnh vô cùng xinh đẹp. "Vả lại, con người tôi cô còn không hiểu sao? Nếu tôi muốn làm gì cô, cô phòng thủ thì có ích gì?"
Lời nói của Tiêu Linh tuyệt đối có ám chỉ, Cảnh Tư giật mình, dù qua nhiều năm nhưng nàng vẫn luôn nhớ rõ Tiêu Linh bá đạo cường thế, hơi thở của cô, chiếm hữu của cô, tất cả đối với nàng mà nói, cho đến giờ cô cũng không chút do dự, dù là bất chấp thủ đoạn cũng không ngại.
Một chút cảm giác khô nóng trên mặt, một chút rung động trong lòng. Cảnh Tư lập tức nghiêng người nhìn ra cửa sổ, lồng ngực phập phồng hít sâu một hơi, không thèm quan tâm Tiêu Linh cười như yêu nghiệt phía sau.
Không gì thú vị hơn nhìn thấy một Cảnh Tư luôn tao nhã thận trọng trở nên thất thố, Tiêu Linh giương miệng cười, cơ thể hơi nghiêng đi, liền nằm chống đầu trên giường, cô lười biếng chậm rãi xoay người, nhìn Cảnh Tư đang đứng thẳng người, cười nói: "Có điều bây giờ đã hơn nửa đêm, thật là có chút cô đơn trống trải." Nói xong, Tiêu Linh khẽ cười nghe khàn khàn đầy quyến rũ, âm thanh khiêu gợi cho dù Cảnh Tư cố ý không nghe, cũng cứ vang bên tai cô. "Hơn nữa, nhiều năm trôi qua, chắc là không ai biết cách thỏa mãn cô hơn tôi đâu phải không?"
Những lời này của Tiêu Linh nghe như hững hờ không có ý gì, chỉ tiếc người nói vô tâm, kẻ nghe có ý, Cảnh Tư lạnh lùng quay người lại liếc Tiêu Linh, ánh mắt lạnh tanh không chút độ ấm.
"Tiêu Linh." Lúc Cảnh Tư nói, đầu gối quỳ trên nệm, liếc nhìn Tiêu Linh với ánh mắt cao ngạo như nữ vương, khí thế sắc bén, giọng điệu quyết tuyệt. "Nói đùa thì tốt nhất nên có giới hạn, tôi không đảm bảo tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho cái kiểu không biết giữ mồm giữ miệng của cô."
"Sao cô không ngẫm lại xem," Tiêu Linh thẳng đứng dậy, ánh mắt thoáng chốc sáng chói không thua Cảnh Tư, vẻ mặt trong nháy mắt đầy khí thế. "Có lẽ tôi không nói giỡn thì sao?"
Cảnh Tư chợt thở gấp một cái, Tiêu Linh đã kề sát vào người nàng, tay cô nhẹ nâng cằm Cảnh Tư, tầm mắt khóa chặt gương mặt nàng, khiến nàng không chỗ che giấu.
Ký ức phảng phất trong nháy mắt lui trở về nhiều năm trước, về cái đêm sinh nhật hai mươi hai tuổi của nàng, một đêm tối kiều diễm. Tiêu Linh cúi người bá đạo hôn nàng, không để nàng kịp suy nghĩ cũng không cho nàng chạy trốn, Tiêu Linh cứ vậy mạnh mẽ đẩy ngã nàng, chiếm lấy nàng không biết mệt mỏi, để rồi đêm hôm đó nàng đã hoàn toàn triệt để trở thành người phụ nữ của Tiêu Linh.
Cảnh Tư hoàn hồn lại, gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Tiêu Linh đã dán lại gần trước mắt nàng, hơi thở ái muội nóng hổi phả trên mặt nàng, có tiếng gì đó trong tận đáy lòng này nhảy lên thình thịch, tim đập càng lúc càng thêm mãnh liệt, vô cùng sống động.
Đương nhiên là vì tôi quá cặn bã.
Trong lúc hoảng hốt, có tiếng gì đó vang vọng lên tự đáy lòng. Cảnh Tư bởi vì câu nói vô tình ấy mà đau đớn khôn nguôi, nàng im lặng nhìn gương mặt Tiêu Linh gần ngay trước mắt, cơ thể nàng chỉ lùi về sau một chút, rồi không động đậy nữa.
Hay là