Cảnh Tư đã không thể nào nhớ nổi bao lâu rồi nàng chưa gặp lại Tiêu Linh, nhưng nàng không ngờ, gặp nhau lần nữa, lại là ở tang lễ của ba nàng.
Tiêu Linh mặc một chiếc áo khoác da màu đen, thoạt nhìn trông rất soái và tự nhiên, tay cô cầm một bó hoa bách hợp trắng, vẻ mặt nghiêm túc và trầm mặc.
Cho đến khi kết thúc tang lễ, cả hai người đều không nói gì với nhau, ngay cả một ánh mắt giao nhau cũng không có.
Nhưng Cảnh Tư biết, trong hai năm không gặp nhau này, Tiêu Linh vẫn sống rất tốt, cho dù nàng không tận mắt nhìn thấy, nhưng xem tin tức giải trí và tin kinh tế, nàng cũng có thể biết được đôi chút.
Dòng họ gia tộc ai nấy bộ mặt đau buồn, khóc khản cả giọng, Cảnh Tư vẫn đứng im lặng, lơ đãng ngẩng đầu nhìn bóng dáng Tiêu Linh, khẽ mấp máy môi.
Lễ tang kết thúc cũng là giữa trưa, trước sự chứng kiến của các vị khách, luật sư tuyên đọc di thư của Cảnh lão gia để lại.
Toàn bộ xí nghiệp và cổ phần dưới tên tập đoàn Cảnh thị, tất cả thuộc về phu nhân đương nhiệm Kỷ Ninh Lan, mà thân là Cảnh gia đại tiểu thư, chỉ có được vài ba căn nhà, cùng với chức vị tổng giám đốc tập đoàn Cảnh thị hữu danh vô thực.
Quá buồn cười.
Cảnh Tư âm thầm lạnh lẽo cười nhẹ trong lòng. Tất cả mọi người đều vội vã muốn tìm kiếm chút đau khổ mất mác trên vẻ mặt luôn cao cao tại thượng kia, nhưng nàng chỉ để lại cho bọn họ một dáng vẻ lạnh lùng, hờ hững đến không thấy được chút gì cả.
Trong những ánh mắt tò mò đó, lại có một người khác biệt, Cảnh Tư nhạy cảm nhìn về phía ánh mắt ấy, tầm mắt nàng và Tiêu Linh cứ thế giao nhau. Trong lòng khẽ run, Cảnh Tư nhanh chóng nhắm mắt, nàng rất sợ sự yếu đuối nàng đang liều mạng che giấu sẽ bị sụp đổ, vỡ tan tành trước ánh mắt tinh tường của Tiêu Linh.
Tiễn bước vị khách cuối cùng trong tang lễ, Cảnh Tư yên lặng nhìn chăm chú vào di ảnh của ba mình, những gì đã qua vốn tưởng rằng đã sớm quên đi, nhưng đến giờ phút này lại nhớ rõ như tạc. Người trong di ảnh chính là ba nàng, là huyết thống chí thân, nhưng quan hệ giữa nàng và ba lại xa lạ là thế, nàng hận ông ta, hận quá nhiều, đến nỗi từ lâu rồi nàng đã quên đi làm thế nào để thương ông ta.
"Đại tiểu thư, đi thôi." Chú Cảnh im lặng nhìn Cảnh Tư, nói: "Mấy ngày nay tiểu thư còn chưa được nghỉ ngơi, chỗ này cứ giao cho tôi và phu nhân, tiểu thư nên về nghỉ ngơi sớm đi."
Cảnh Tư thản nhiên gật đầu, vừa theo chú Cảnh đi ra ngoài, trước mặt đột nhiên bị người ngăn cản, nàng yên lặng ngẩng đầu, nhìn Kỷ Ninh Lan đứng trước mặt cười đầy gian xảo, im lặng không nói.
"Xem ra ba cô trước khi lâm chung thật sự bệnh đến hồ đồ rồi, thế mà lại giao toàn quyền một Cảnh gia to lớn như vậy vào tay tôi, chậc chậc, thật sự khiến tôi cảm thấy trách nhiệm nặng nề." Kỷ Ninh Lan vừa nói vừa cười, giọng điệu từ tốn nhẹ nhàng đầy thâm ý. Nàng nói xong, ngã người về sau ngồi xuống ghế, một tay chống đầu, một tay duỗi ra, lập tức có người dâng lên một tập hồ sơ. "Để tôi đoán xem, đại tiểu thư cô âm thầm cùng tôi đánh cờ nhiều năm như thế mà nay thua sạch hết, vì hồi sinh trong tuyệt lộ, nhất định trước tiên sẽ nghĩ đến em gái mình có phải không? Tư liệu về cuộc sống và công việc mấy năm nay của em gái cô, tôi đã giúp cô điều tra tất cả rồi đây, giờ chỉ còn chờ cô ra mặt gọi cô ấy về nhà thôi."
Cảnh Tư không giận, cũng không từ chối tư liệu mà Kỷ Ninh Lan đưa, nàng dùng ánh mắt ra hiệu, Đinh Bành vẫn đứng sau nàng lập tức thay nàng nhận lấy tập hồ sơ kia.
"Vậy cám ơn cô." Cảnh Tư thản nhiên nói: "Nếu không còn chuyện gì, tôi muốn về trước."
Cảnh Tư nói xong liền đi thẳng ra ngoài, Kỷ Ninh Lan vuốt tóc, khỏe miệng cong lên nụ cười quỷ dị. Ngoài cửa, tiếng bước chân của Cảnh Tư đã biến mất, Kỷ Ninh Lan co ngón tay lại nhìn móng tay được cắt tỉa gọn gàng của mình, mỉm cười.
Hưởng dụng cho món quà tôi tặng cô đi. Chỉ mong khi cô xem đến đó, sẽ không quá bất ngờ.
Lo lắng Cảnh Tư đã mệt nhọc mấy ngày nay, trợ lý căn dặn tài xế lái xe chậm chút, để tránh xốc nẩy trong xe, sẽ càng khiến nàng mệt thêm.
Cầm tư liệu trong tay lật xem từng trang, vẻ mặt Cảnh Tư bình tĩnh, lật đến trang cuối thì cả lòng bàn tay đều run rẩy. Nàng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cảnh phố xá lướt qua đáy mắt, từ từ nhắm mắt lại, cố gắng để cho mình tỉnh táo.
Từ từ lấy điện thoại ra, Cảnh Tư tìm trong danh sách liên lạc một dãy số xa lạ, gọi đi.
"Alô?" Giọng Tiêu Linh mềm mại hơi khàn khàn vang lên bên trong điện thoại, Cảnh Tư nghe tiếng cô mà hít một hơi thật sâu, trong lòng âm thầm hiện lên một cảm giác vô cùng phức tạp.
"Cô đang ở đâu?" Cảnh Tư trầm giọng nói: "Tôi có chuyện muốn gặp cô nói."
Vẫn là giang cảnh biệt thự như trước. Lúc Cảnh Tư xuống xe ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Linh đang đứng ở ban công lầu một*, cô vẫn mặc bộ quần áo màu đen đó, tóc dài phiêu trong gió, quá mức xinh đẹp.
*Các bạn đọc QT và raw sẽ thấy ghi là "lầu hai", nhưng mình dịch lầu một, vì bên TQ, lầu một của họ là tầng trệt của mình, và lầu hai của họ là lầu một của mình.
Năm tháng trôi qua như bay, dần dần kéo hai người ngày càng xa, nhưng gặp lại sau cách biệt, chỉ nhìn gương mặt quyến rũ như cũ của Tiêu Linh, dường như Cảnh Tư không tìm ra được dấu vết của thời gian.
Trợ lý của Tiêu Linh mở cửa lớn, Cảnh Tư xua tay ngăn Đinh Bành đi theo, một mình nàng lên lầu.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Tiêu Linh đi vào thì thấy Cảnh Tư đang đến gần, cô đón tiếp khuôn mặt lạnh như băng của nàng, nhướng mày hỏi.
Cảnh Tư không nói lời nào, nàng chỉ từ từ đi đến gần Tiêu Linh, cho dù cả người đắm chìm trong ánh mặt trời, nàng vẫn cảm thấy lạnh.
"Tại sao?" Cảnh Tư nói xong, mở túi hồ sơ trong tay, lấy tư liệu ra, ném vào người Tiêu Linh. Nàng nhếch môi, nhìn vẻ mặt vốn đang nghi hoặc của Tiêu Linh sau khi lật tư liệu ra thì trở nên u ám, thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Tiêu Linh cười rất nhẹ, nực cười nhìn tư liệu trong tay, hỏi: "Làm sao lấy được, điều tra còn đầy đủ như vậy?"
Đối diện với một Tiêu Linh cười đùa không đứng đắn khiến đôi mày Cảnh Tư càng nhíu chặt. Trong những năm qua, Cảnh Phong một lòng muốn rời xa bàn